Thập Niên 70: Mang Theo Vật Tư Gả Tháo Hán, Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Không Gian
Chương 29
2024-11-20 19:26:18
Quả thật, con người luôn phải thích nghi với hoàn cảnh.
Trước đây, điều kiện của cô quá tốt, có sự lựa chọn, nhưng đến khi không có lựa chọn nào khác, cô cũng vẫn dần thích ứng được.
Đang mải miên man suy nghĩ, cô thoáng nghe thấy tiếng báo giờ tắt đèn.
Ở đây, cứ đến giờ là đèn sẽ tắt theo quy định, không có việc gì đặc biệt thì mọi người đều phải tuân thủ để không ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi và sinh hoạt chung của cả nhóm.
Sau khi tắt đèn, Triệu Niệm Sơ nằm trong chăn, xung quanh yên ắng hẳn, chỉ còn tiếng thở đều đều của mọi người đã chìm vào giấc ngủ.
Lắng nghe, cô cũng dần dần thiếp đi.
Giữa đêm, cô bỗng thức dậy vì cảm giác buồn tiểu.
Vốn dĩ cô thường có thói quen dậy đi vệ sinh ban đêm, nhưng lần này lại không thấy lo lắng vì đã có không gian riêng, nơi bên trong có cả nhà vệ sinh.
Cô nhịn cơn buồn ngủ, xỏ giày rồi nhẹ nhàng mở cửa, định tìm một góc kín để vào không gian.
Đi một vòng quanh sân tìm chỗ kín đáo, cô chợt nhớ ra nhà kho mà Cố Dân đã nhắc đến ban ngày.
Đây không phải là một chỗ lý tưởng sao? Vừa an toàn vừa kín đáo, lại là đêm khuya nên chẳng ai qua lại.
Tìm được nhà kho, cô mở cửa bước vào, bên trong tối đen như mực, không nhìn thấy gì.
Cô vừa đi được vài bước thì vấp phải thứ gì đó, suýt ngã xuống.
Đang định hét lên thì một đôi tay mạnh mẽ đã kịp thời đỡ lấy, ngăn cô va xuống đất.
Cô sợ điếng người, thầm nghĩ không biết người hay ma đang ở đây.
Đang định hét thì miệng đã bị bịt kín, một hơi ấm phả vào tai: “Đừng hét, muốn đánh thức cả làng dậy à?”
Giọng nói này… nghe thật quen! Cô thử hỏi: “Giang Diên… là anh đúng không?”
“Không là tôi thì còn ai vào đây?”
Giang Diên buông tay, sờ soạng tìm một chỗ rồi lấy diêm châm lửa.
Dưới ánh sáng mờ ảo của que diêm, cô nhìn thấy gương mặt anh, ánh sáng làm nổi bật góc cạnh đầy cuốn hút của anh.
Cô vội lắc đầu, giờ không phải là lúc ngắm trai đẹp.
Cô hỏi trước: “Giữa đêm thế này, anh ở nhà kho làm gì?”
Giang Diên thắp ngọn đèn dầu, thổi tắt que diêm rồi dập tắt bằng chân.
Anh mỉm cười đáp: “Lẽ ra câu hỏi này phải là tôi hỏi em mới đúng, nhỉ?”
Triệu Niệm Sơ nhìn thẳng vào anh, kiên quyết: “Tôi hỏi trước, anh phải trả lời.
Sao anh lại ở đây?”
Cô nhìn quanh nhà kho.
Dù gọi là nhà kho nhưng thực ra rất gọn gàng, góc phòng còn có một chiếc giường nhỏ kê tấm ván, đệm chăn ngăn nắp.
Cô ngạc nhiên, chỉ tay vào giường: “À, tôi nhớ rồi! Ban ngày Cố Dân có nói với tôi, anh ngủ rất nhạy, không chịu nổi tiếng ngáy của người khác nên trước đây từng ngủ tạm ở nhà kho mấy tháng.”
Nhưng rồi cô thắc mắc: “Mà khoan đã, Cố Dân bảo người ngáy to kia đã ra ở riêng rồi mà.
Sao giờ anh lại ra đây ngủ?”
Giang Diên nghe cô nhắc đến chuyện Cố Dân kể, cau mày: “Cậu ta nói với em hết mọi chuyện từ khi nào thế, mà sao hai người thân nhau thế?”
Triệu Niệm Sơ phẩy tay, gạt bỏ chuyện đó: “Anh không cần lo chuyện ấy.
Anh phải trả lời tôi, sao lại ngủ ở nhà kho?”
Giang Diên thở dài: “Người kia dọn đi rồi, nhưng trong phòng còn vài người khác, dạo này là mùa thu hoạch, ai cũng làm việc mệt mỏi nên ngủ rất say.
Trước đây, điều kiện của cô quá tốt, có sự lựa chọn, nhưng đến khi không có lựa chọn nào khác, cô cũng vẫn dần thích ứng được.
Đang mải miên man suy nghĩ, cô thoáng nghe thấy tiếng báo giờ tắt đèn.
Ở đây, cứ đến giờ là đèn sẽ tắt theo quy định, không có việc gì đặc biệt thì mọi người đều phải tuân thủ để không ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi và sinh hoạt chung của cả nhóm.
Sau khi tắt đèn, Triệu Niệm Sơ nằm trong chăn, xung quanh yên ắng hẳn, chỉ còn tiếng thở đều đều của mọi người đã chìm vào giấc ngủ.
Lắng nghe, cô cũng dần dần thiếp đi.
Giữa đêm, cô bỗng thức dậy vì cảm giác buồn tiểu.
Vốn dĩ cô thường có thói quen dậy đi vệ sinh ban đêm, nhưng lần này lại không thấy lo lắng vì đã có không gian riêng, nơi bên trong có cả nhà vệ sinh.
Cô nhịn cơn buồn ngủ, xỏ giày rồi nhẹ nhàng mở cửa, định tìm một góc kín để vào không gian.
Đi một vòng quanh sân tìm chỗ kín đáo, cô chợt nhớ ra nhà kho mà Cố Dân đã nhắc đến ban ngày.
Đây không phải là một chỗ lý tưởng sao? Vừa an toàn vừa kín đáo, lại là đêm khuya nên chẳng ai qua lại.
Tìm được nhà kho, cô mở cửa bước vào, bên trong tối đen như mực, không nhìn thấy gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vừa đi được vài bước thì vấp phải thứ gì đó, suýt ngã xuống.
Đang định hét lên thì một đôi tay mạnh mẽ đã kịp thời đỡ lấy, ngăn cô va xuống đất.
Cô sợ điếng người, thầm nghĩ không biết người hay ma đang ở đây.
Đang định hét thì miệng đã bị bịt kín, một hơi ấm phả vào tai: “Đừng hét, muốn đánh thức cả làng dậy à?”
Giọng nói này… nghe thật quen! Cô thử hỏi: “Giang Diên… là anh đúng không?”
“Không là tôi thì còn ai vào đây?”
Giang Diên buông tay, sờ soạng tìm một chỗ rồi lấy diêm châm lửa.
Dưới ánh sáng mờ ảo của que diêm, cô nhìn thấy gương mặt anh, ánh sáng làm nổi bật góc cạnh đầy cuốn hút của anh.
Cô vội lắc đầu, giờ không phải là lúc ngắm trai đẹp.
Cô hỏi trước: “Giữa đêm thế này, anh ở nhà kho làm gì?”
Giang Diên thắp ngọn đèn dầu, thổi tắt que diêm rồi dập tắt bằng chân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh mỉm cười đáp: “Lẽ ra câu hỏi này phải là tôi hỏi em mới đúng, nhỉ?”
Triệu Niệm Sơ nhìn thẳng vào anh, kiên quyết: “Tôi hỏi trước, anh phải trả lời.
Sao anh lại ở đây?”
Cô nhìn quanh nhà kho.
Dù gọi là nhà kho nhưng thực ra rất gọn gàng, góc phòng còn có một chiếc giường nhỏ kê tấm ván, đệm chăn ngăn nắp.
Cô ngạc nhiên, chỉ tay vào giường: “À, tôi nhớ rồi! Ban ngày Cố Dân có nói với tôi, anh ngủ rất nhạy, không chịu nổi tiếng ngáy của người khác nên trước đây từng ngủ tạm ở nhà kho mấy tháng.”
Nhưng rồi cô thắc mắc: “Mà khoan đã, Cố Dân bảo người ngáy to kia đã ra ở riêng rồi mà.
Sao giờ anh lại ra đây ngủ?”
Giang Diên nghe cô nhắc đến chuyện Cố Dân kể, cau mày: “Cậu ta nói với em hết mọi chuyện từ khi nào thế, mà sao hai người thân nhau thế?”
Triệu Niệm Sơ phẩy tay, gạt bỏ chuyện đó: “Anh không cần lo chuyện ấy.
Anh phải trả lời tôi, sao lại ngủ ở nhà kho?”
Giang Diên thở dài: “Người kia dọn đi rồi, nhưng trong phòng còn vài người khác, dạo này là mùa thu hoạch, ai cũng làm việc mệt mỏi nên ngủ rất say.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro