[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con
Ba anh em nhà h...
Tam Miểu Nhập Thụy
2024-11-02 09:42:26
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Như vậy thì hay rồi, đố mọi người ngủ được, tất cả đều bò dậy chơi đùa hi hi ha ha.
Tô Hân Nghiên đang tính toán sổ sách trong phòng cách vách, loáng thoáng nghe thấy tiếng cười đùa ầm ĩ truyền tới từ căn phòng kia. Cô liếc nhìn sắc trời đen nhánh bên ngoài nhà, giữa mày hơi nhíu lại, buông sổ sách xuống rồi đứng dậy, cố ý giẫm chân thật mạnh bước về phía phòng cách vách.
Vừa mới mở cửa ra, quả nhiên bên trong đã trở nên yên tĩnh.
Bọn trẻ đều đã quy củ xếp ngay ngắn thành hàng, yên tĩnh nằm ngủ vô cùng ngoan ngoãn.
Nếu không phải cô rất chắc chắn vừa rồi nhất định không phải là do mình nghe lầm, đều sắp tin vào trò của lũ trẻ rồi.
Nếu đã biết các con đang diễn, vậy cũng không cần lo lắng đánh thức bọn trẻ: “Đều thành thật đi ngủ cho mẹ, không cho phép lại làm ồn.”
Sau khi Tô Hân Nghiên nghiêm khắc cảnh cáo, thấy bọn trẻ vẫn còn đang giả chết không có động tĩnh, cô cũng mặc kệ các con có nghe thấy không, trực tiếp xoay người trở về phòng tiếp tục làm việc.
Chờ sau khi mẹ rời đi, trong phòng lại yên tĩnh một lát.
Mãi đến khi chắc chắn nguy cơ đã được giải trừ, một chiếc đầu nhỏ mới chui ra từ trong chăn, tiếp theo đó là chiếc thứ hai, thứ ba...
Tiểu Tại Tại và các anh đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt che lại miệng mình, đôi mắt to tròn xoay nhanh vô cùng linh động.
“Mau ngủ thôi, nếu không lát nữa mẹ thật sự nổi nóng đấy.”
Thấy em trai và em gái vẫn rục rịch muốn đùa tiếp, Ninh Hàn vươn tay ra giống như chơi trò đập chuột vui vẻ, nhét đầu mỗi đứa vừa mới thò ra vào lại trong chăn, bắt ép cả bọn đi ngủ.
Tiểu Tại Tại mới đầu còn không chịu ngủ, nhưng bị anh cả ấn xuống, dần dần cũng cảm thấy buồn ngủ...
Chờ đến lúc cô bé tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng trưng.
Ánh mặt trời chiếu qua cánh cửa phòng rộng mở vào trong phòng, soi lên bóng người cao ráo, bóng người đó đứng trước giường của Tại Tại cầm một chiếc khăn mặt ấm định đậy lên mặt cô bé.
Ý thức của cô nhóc vẫn còn mơ hồ, bỗng nhiên bị chiếc khăn ghé lại gần làm giật mình.
Đầu ngửa ra sau theo bản năng, kết quả cơ thể nhỏ tròn tròn giống như cục bột nếp bởi vì quá tròn trịa mượt mà nên không có điểm chống đỡ, lập tức mất thăng bằng, ‘bộp’ một tiếng ngửa mặt ngã vào trong ổ chăn mềm mại.
Cô bé ngã chổng vó lên trời.
Giống một chú rùa bị lật ngửa, bốn chân ngắn ngủn nho nhỏ giãy giụa quét tứ tung, nhưng lại bị chiếc chăn mềm mại quấn chặt lấy thế nào cũng không bò dậy nổi.
“Cứu…Cứu mạng…”
Chú rùa nhỏ hoảng hốt, hô cầu cứu bằng chất giọng non nớt nôn nóng, run rẩy.
Bóng dáng cao lớn trên mặt đất đang không ngừng lắc lư, rõ ràng đã phải nhịn cười thật vất vả.
Lúc này cuối cùng Tiểu Tại Tại cũng đã nhìn rõ người đang đứng trước giường mình kia là ai rồi, vội vàng vươn đôi tay nhỏ cầu cứu: “Ba, ba, cứu Tại Tại với, con bị quấn chặt rồi không dậy được.”
Vừa nghe thấy con gái yêu quý kêu cứu, Ninh Viễn Hành lập tức bước tới giúp cô bé rồi ôm cả người cô bé lên.
Anh bày ra vẻ mặt đường hoàng nghiêm túc, không hề trông thấy dáng vẻ lén cười như lúc nãy.
Thế nhưng Tiểu Tại Tại lại nhìn không ra, sau khi được ba cứu ra còn làm bộ vỗ lồng ngực nhỏ, cất giọng non nớt cảm thán: “Phù...được cứu rồi.”
Lần này Ninh Viễn Hàng thật sự không nhịn được nữa, vẫn nhoẻn miệng cười.
Hết cách rồi, ai bảo con gái nhỏ của nhà anh thật sự quá đáng yêu chứ.
“Bây giờ con đã đói chưa? Ba đưa con đi ăn sáng nhé, được không?” Ninh Viễn Hàng một tay bế con gái đi ra ngoài phòng, một tay cầm khăn ấm lau mặt hai ba cái cho con, để đứa bé tỉnh táo lại.
“Vâng ạ!” Vừa nghe thấy có cơm ăn, Tiểu Tại Tại trở nên vô cùng tích cực.
Trên bàn cơm của nhà chính đã bày những món ăn thơm ngào ngạt, ba anh em nhà họ Ninh đã ngồi vây quanh bàn cơm từ lâu.
Thấy ba ôm gái bước tới, Ninh Hàng chủ động giúp đỡ múc hai bát cháo khoai lang.
Tiểu Tại Tại được đặt xuống ghế, quay đầu nhìn khắp nơi như thể đang tìm người nào đó, tìm một lát không thấy, cô bé quay sang hỏi ba: “Ba ơi, mẹ đâu rồi?”
“Mẹ đến bệnh viện chăm sóc bà nội rồi.” Ninh Viễn Hàng dịu dàng trả lời câu hỏi của con gái.
Từ sau khi anh trở về, tự nhiên không thể để một mình vợ chạy đôn chạy đáo hai nới chăm sóc cho bọn trẻ và mẹ mình nữa.
Sau khi hai vợ chồng bàn bạc với nhau thì quyết định lần lượt thay phiên.
Buổi tối Ninh Viễn Hàng tới bệnh viện trông bà nội Ninh, chờ đến sáng lại trở về thay ca cho Tô Hân Nghiên. Ban ngày anh sẽ ở nhà nghỉ ngơi, nhân tiện chăm sóc cho lũ trẻ.
Còn ban ngày Tô Hân Nghiên đi chăm bà nội Ninh, buổi tối trở về trông bọn trẻ.
Như vậy có thể đảm bảo hai bên đều không thiếu người, hơn nữa hai vợ chồng họ hoàn toàn có thời gian nghỉ ngơi.
Như vậy thì hay rồi, đố mọi người ngủ được, tất cả đều bò dậy chơi đùa hi hi ha ha.
Tô Hân Nghiên đang tính toán sổ sách trong phòng cách vách, loáng thoáng nghe thấy tiếng cười đùa ầm ĩ truyền tới từ căn phòng kia. Cô liếc nhìn sắc trời đen nhánh bên ngoài nhà, giữa mày hơi nhíu lại, buông sổ sách xuống rồi đứng dậy, cố ý giẫm chân thật mạnh bước về phía phòng cách vách.
Vừa mới mở cửa ra, quả nhiên bên trong đã trở nên yên tĩnh.
Bọn trẻ đều đã quy củ xếp ngay ngắn thành hàng, yên tĩnh nằm ngủ vô cùng ngoan ngoãn.
Nếu không phải cô rất chắc chắn vừa rồi nhất định không phải là do mình nghe lầm, đều sắp tin vào trò của lũ trẻ rồi.
Nếu đã biết các con đang diễn, vậy cũng không cần lo lắng đánh thức bọn trẻ: “Đều thành thật đi ngủ cho mẹ, không cho phép lại làm ồn.”
Sau khi Tô Hân Nghiên nghiêm khắc cảnh cáo, thấy bọn trẻ vẫn còn đang giả chết không có động tĩnh, cô cũng mặc kệ các con có nghe thấy không, trực tiếp xoay người trở về phòng tiếp tục làm việc.
Chờ sau khi mẹ rời đi, trong phòng lại yên tĩnh một lát.
Mãi đến khi chắc chắn nguy cơ đã được giải trừ, một chiếc đầu nhỏ mới chui ra từ trong chăn, tiếp theo đó là chiếc thứ hai, thứ ba...
Tiểu Tại Tại và các anh đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt che lại miệng mình, đôi mắt to tròn xoay nhanh vô cùng linh động.
“Mau ngủ thôi, nếu không lát nữa mẹ thật sự nổi nóng đấy.”
Thấy em trai và em gái vẫn rục rịch muốn đùa tiếp, Ninh Hàn vươn tay ra giống như chơi trò đập chuột vui vẻ, nhét đầu mỗi đứa vừa mới thò ra vào lại trong chăn, bắt ép cả bọn đi ngủ.
Tiểu Tại Tại mới đầu còn không chịu ngủ, nhưng bị anh cả ấn xuống, dần dần cũng cảm thấy buồn ngủ...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ đến lúc cô bé tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng trưng.
Ánh mặt trời chiếu qua cánh cửa phòng rộng mở vào trong phòng, soi lên bóng người cao ráo, bóng người đó đứng trước giường của Tại Tại cầm một chiếc khăn mặt ấm định đậy lên mặt cô bé.
Ý thức của cô nhóc vẫn còn mơ hồ, bỗng nhiên bị chiếc khăn ghé lại gần làm giật mình.
Đầu ngửa ra sau theo bản năng, kết quả cơ thể nhỏ tròn tròn giống như cục bột nếp bởi vì quá tròn trịa mượt mà nên không có điểm chống đỡ, lập tức mất thăng bằng, ‘bộp’ một tiếng ngửa mặt ngã vào trong ổ chăn mềm mại.
Cô bé ngã chổng vó lên trời.
Giống một chú rùa bị lật ngửa, bốn chân ngắn ngủn nho nhỏ giãy giụa quét tứ tung, nhưng lại bị chiếc chăn mềm mại quấn chặt lấy thế nào cũng không bò dậy nổi.
“Cứu…Cứu mạng…”
Chú rùa nhỏ hoảng hốt, hô cầu cứu bằng chất giọng non nớt nôn nóng, run rẩy.
Bóng dáng cao lớn trên mặt đất đang không ngừng lắc lư, rõ ràng đã phải nhịn cười thật vất vả.
Lúc này cuối cùng Tiểu Tại Tại cũng đã nhìn rõ người đang đứng trước giường mình kia là ai rồi, vội vàng vươn đôi tay nhỏ cầu cứu: “Ba, ba, cứu Tại Tại với, con bị quấn chặt rồi không dậy được.”
Vừa nghe thấy con gái yêu quý kêu cứu, Ninh Viễn Hành lập tức bước tới giúp cô bé rồi ôm cả người cô bé lên.
Anh bày ra vẻ mặt đường hoàng nghiêm túc, không hề trông thấy dáng vẻ lén cười như lúc nãy.
Thế nhưng Tiểu Tại Tại lại nhìn không ra, sau khi được ba cứu ra còn làm bộ vỗ lồng ngực nhỏ, cất giọng non nớt cảm thán: “Phù...được cứu rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này Ninh Viễn Hàng thật sự không nhịn được nữa, vẫn nhoẻn miệng cười.
Hết cách rồi, ai bảo con gái nhỏ của nhà anh thật sự quá đáng yêu chứ.
“Bây giờ con đã đói chưa? Ba đưa con đi ăn sáng nhé, được không?” Ninh Viễn Hàng một tay bế con gái đi ra ngoài phòng, một tay cầm khăn ấm lau mặt hai ba cái cho con, để đứa bé tỉnh táo lại.
“Vâng ạ!” Vừa nghe thấy có cơm ăn, Tiểu Tại Tại trở nên vô cùng tích cực.
Trên bàn cơm của nhà chính đã bày những món ăn thơm ngào ngạt, ba anh em nhà họ Ninh đã ngồi vây quanh bàn cơm từ lâu.
Thấy ba ôm gái bước tới, Ninh Hàng chủ động giúp đỡ múc hai bát cháo khoai lang.
Tiểu Tại Tại được đặt xuống ghế, quay đầu nhìn khắp nơi như thể đang tìm người nào đó, tìm một lát không thấy, cô bé quay sang hỏi ba: “Ba ơi, mẹ đâu rồi?”
“Mẹ đến bệnh viện chăm sóc bà nội rồi.” Ninh Viễn Hàng dịu dàng trả lời câu hỏi của con gái.
Từ sau khi anh trở về, tự nhiên không thể để một mình vợ chạy đôn chạy đáo hai nới chăm sóc cho bọn trẻ và mẹ mình nữa.
Sau khi hai vợ chồng bàn bạc với nhau thì quyết định lần lượt thay phiên.
Buổi tối Ninh Viễn Hàng tới bệnh viện trông bà nội Ninh, chờ đến sáng lại trở về thay ca cho Tô Hân Nghiên. Ban ngày anh sẽ ở nhà nghỉ ngơi, nhân tiện chăm sóc cho lũ trẻ.
Còn ban ngày Tô Hân Nghiên đi chăm bà nội Ninh, buổi tối trở về trông bọn trẻ.
Như vậy có thể đảm bảo hai bên đều không thiếu người, hơn nữa hai vợ chồng họ hoàn toàn có thời gian nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro