[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con
Ba anh em nhà h...
Tam Miểu Nhập Thụy
2024-11-02 09:42:26
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiểu Tại Tại nghe thấy mẹ không ở nhà thì không nói gì cả, ngoan ngoãn cầm thìa ăn cơm của mình.
Mấy ngày nay cô bé đã quen rồi, buổi sáng đều không thấy bóng dáng của mẹ đâu.
“Nào, ăn trứng gà đi.” Ninh Viễn Hàng bóc một quả trứng đưa đến bên miệng con gái.
Tiểu Tại Tại ngồm ngoàm cắn một ngụm, cắn quả trứng thiếu mất một miếng, còn suýt chút nữa đã cắn vào đầu ngón tay của Ninh Viễn Hàng.
Để tránh thật sự bị con gái cắn vào tay, Ninh Viễn Hàng chỉ đành đặt trứng gà vào trong bát của con, để cô bé tự mình cầm thìa xúc ăn.
Tiểu Tại Tại cắn hai miếng, thấy ba không có trứng gà vội vàng đẩy bát về phía ba: “Ba ăn trứng đi.”
“Tại Tại ngoan quá,, nhưng ba đã ăn rồi, đây là phần của Tại Tại, con tự ăn đi.” Ninh Viễn Hàng mỉm cười lại đẩy bát của con gái trở về.
Cô bé không hề nghi ngờ lời ba nói chút nào, nghe thấy vậy chính mình ăn hết trứng.
Cô bé đang vùi đầu ăn cơm nên không chú ý, anh cả và anh hai đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn ba nhưng không hề nói gì cả.
Thật ra ba không có trứng gà mà ăn.
Trong thôn có quy định số lượng gia cầm của mỗi nhà mỗi hộ đều không được phép vượt quá năm con, nhà họ Ninh toàn nuôi gà mái.
Gà mái không cần gà trống cũng có thể đẻ trứng, một ngày cũng được một quả, thỉnh thoảng may mắn thì mới được hai quả.
Bốn đứa trẻ chia ra đã mất bốn quả, quả còn lại để dành cho bà nội Ninh đang nằm viện bồi bổ, lúc tới lượt Tô Hân Nghiên và Ninh Viễn Hàng thì đã không còn gì cả.
Tuy nhiên hai người lớn bọn họ còn trẻ sức lực dồi dào, cũng không thiếu chút dinh dưỡng từ trứng gà này.
So lên vẫn là lũ trẻ và người lớn tuổi trong nhà càng cần hơn.
Ăn sáng xong, mọi người trong nhà họ Ninh chưa ai ra cửa.
Tối qua Ninh Viễn Hàng liên tục thức cả một đêm, có hơi mệt nên định ở nhà ngủ một lát, ba anh em Ninh Hàn thì vội vàng làm bài tập.
Sắp khai giảng rồi, ngoại trừ Ninh Hàng đã làm xong bài tập hè từ lâu thì hai đứa còn lại ngay cả một chữ cũng chưa động.
Mà Ninh Hàng không cần phải vội làm bài tập muốn ở nhà học các kiến thức lớp bảy trước.
Năm học mới bắt đầu họ đã lên lớp bảy rồi, cậu bé cần phải nắm chặt thời gian ôn tập bài vở nhiều hơn, mới có thể tiếp tục giữ được thành tích đứng nhất cả khối.
Người anh trai cùng lớp hiểu rõ về thành tích và em thứ hai của mình: “...”
Cậu bé bỗng nhiên nhớ tới, em hai mình còn cách thành tích của người xếp thứ hai đúng hơn hai mươi điểm... thì phải?
Cũng không phải nói là không thể cách càng nhiều điểm hơn, mà chủ yếu đã đạt tới mức thang điểm cao nhất, nào còn có thể thêm điểm được nữa?
Vì thế em hai chỉ đành nỗ lực học tập duy trì thành tích thôi.
Ngược lại, hai đứa cậu và em ba thang điểm 100 thì chỉ có thể thi được hơn 80 hoặc 90, có lẽ là hai đứa nhóc vô tích sự.
Ba cùng các anh đều không ra khỏi cửa, Tiểu Tại Tại tự nhiên không được ra ngoài.
Cô bé dứt khoát chơi đùa trong nhà.
Cũng không biết cô bé bốc ở đâu ra một nắm cám trấu, mỗi tay một vốc đứng trong sân, giơ tay tung lên như tiên nữ rải hoa.
Kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Không chỉ sả đầy lên đầu lên cổ mình, còn thu hút một đám gà đang tìm thức ăn không ngừng kêu ‘cục tác’ trong vườn.
Tiểu Tại Tại thấp lùn, gà trong mắt cô bé cũng nguy hiểm như chó dữ to lớn vậy, nhất là khi bị chiếc mỏ nhọn của chúng kia nhắm vào, cô bé đều có thể tưởng tượng ra bị mổ thì sẽ đau đến nhường nào.
Vì thế vừa thấy cả đàn gà đang điên cuồng lao tới, cô bé lập tức sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Vừa chạy, những hạt cám từ trên người cô bé rơi vãi cả một đường.
Thu hút đàn gà ở phía sau vừa đuổi vừa ăn.
Khiến Tiểu Tại Tại sợ đến sắp khóc.
“Anh ơi, anh ơi cứu em! Gà đuổi theo em, anh ơi...”
Dưới bản năng sinh tồn, tiềm năng của cô bé bùng nổ, trực tiếp nhảy vọt lên, nhảy qua ngưỡng cửa còn hơi cao một chút so với cô bé, chạy tới bên cạnh các anh đang làm bài tập nhờ bảo vệ.
Sau khi được anh hai ôm lấy, cô bé mới kinh hãi liếc nhìn về phía cửa.
Nhưng lại thấy đám gà mái kia vẫn đang vỗ cánh hùng hùng hổ hổ bay lên, mắt thấy cũng muốn vào trong phòng tiếp tục đuổi theo cô bé, khiến Tiểu Tại Tại bị dọa tới mức hai mắt mở lớn tràn đầy khiếp sợ.
May là lúc ngàn cân treo sợi tóc, Ninh Hàn đã kịp thời đóng cửa lại.
‘Cạch’ một tiếng, tất cả đàn gà đều bị ngăn ở ngoài không vào bên trong được.
“Em trêu chọc gà hả?” Ninh Hàng ở bên cạnh vừa phủi cám trên đỉnh đầu cô bé xuống vừa hỏi.
Ngoài miệng thì hỏi như vậy, nhưng thật ra trong lòng cậu bé đã có câu trả lời.
Thấy anh hai đang suy nghĩ điều gì đó, Tiểu Tại Tại chu môi, cũng không biết mình có gạt được các anh hay không, chỉ đành thừa nhận: “Em chỉ muốn giúp chăn gà thôi.”
Ninh Hàn: “…”
Ninh Hàng: “…”
Ninh Hiên: “…”
Cả ba anh em cùng nhau quan sát dáng vẻ chật vật của em gái từ trên xuống dưới, sau đó đều im lặng.
Cho gà ăn lại cho lên cả người mình thế này, em cũng thật tài giỏi.
Tiểu Tại Tại nghe thấy mẹ không ở nhà thì không nói gì cả, ngoan ngoãn cầm thìa ăn cơm của mình.
Mấy ngày nay cô bé đã quen rồi, buổi sáng đều không thấy bóng dáng của mẹ đâu.
“Nào, ăn trứng gà đi.” Ninh Viễn Hàng bóc một quả trứng đưa đến bên miệng con gái.
Tiểu Tại Tại ngồm ngoàm cắn một ngụm, cắn quả trứng thiếu mất một miếng, còn suýt chút nữa đã cắn vào đầu ngón tay của Ninh Viễn Hàng.
Để tránh thật sự bị con gái cắn vào tay, Ninh Viễn Hàng chỉ đành đặt trứng gà vào trong bát của con, để cô bé tự mình cầm thìa xúc ăn.
Tiểu Tại Tại cắn hai miếng, thấy ba không có trứng gà vội vàng đẩy bát về phía ba: “Ba ăn trứng đi.”
“Tại Tại ngoan quá,, nhưng ba đã ăn rồi, đây là phần của Tại Tại, con tự ăn đi.” Ninh Viễn Hàng mỉm cười lại đẩy bát của con gái trở về.
Cô bé không hề nghi ngờ lời ba nói chút nào, nghe thấy vậy chính mình ăn hết trứng.
Cô bé đang vùi đầu ăn cơm nên không chú ý, anh cả và anh hai đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn ba nhưng không hề nói gì cả.
Thật ra ba không có trứng gà mà ăn.
Trong thôn có quy định số lượng gia cầm của mỗi nhà mỗi hộ đều không được phép vượt quá năm con, nhà họ Ninh toàn nuôi gà mái.
Gà mái không cần gà trống cũng có thể đẻ trứng, một ngày cũng được một quả, thỉnh thoảng may mắn thì mới được hai quả.
Bốn đứa trẻ chia ra đã mất bốn quả, quả còn lại để dành cho bà nội Ninh đang nằm viện bồi bổ, lúc tới lượt Tô Hân Nghiên và Ninh Viễn Hàng thì đã không còn gì cả.
Tuy nhiên hai người lớn bọn họ còn trẻ sức lực dồi dào, cũng không thiếu chút dinh dưỡng từ trứng gà này.
So lên vẫn là lũ trẻ và người lớn tuổi trong nhà càng cần hơn.
Ăn sáng xong, mọi người trong nhà họ Ninh chưa ai ra cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tối qua Ninh Viễn Hàng liên tục thức cả một đêm, có hơi mệt nên định ở nhà ngủ một lát, ba anh em Ninh Hàn thì vội vàng làm bài tập.
Sắp khai giảng rồi, ngoại trừ Ninh Hàng đã làm xong bài tập hè từ lâu thì hai đứa còn lại ngay cả một chữ cũng chưa động.
Mà Ninh Hàng không cần phải vội làm bài tập muốn ở nhà học các kiến thức lớp bảy trước.
Năm học mới bắt đầu họ đã lên lớp bảy rồi, cậu bé cần phải nắm chặt thời gian ôn tập bài vở nhiều hơn, mới có thể tiếp tục giữ được thành tích đứng nhất cả khối.
Người anh trai cùng lớp hiểu rõ về thành tích và em thứ hai của mình: “...”
Cậu bé bỗng nhiên nhớ tới, em hai mình còn cách thành tích của người xếp thứ hai đúng hơn hai mươi điểm... thì phải?
Cũng không phải nói là không thể cách càng nhiều điểm hơn, mà chủ yếu đã đạt tới mức thang điểm cao nhất, nào còn có thể thêm điểm được nữa?
Vì thế em hai chỉ đành nỗ lực học tập duy trì thành tích thôi.
Ngược lại, hai đứa cậu và em ba thang điểm 100 thì chỉ có thể thi được hơn 80 hoặc 90, có lẽ là hai đứa nhóc vô tích sự.
Ba cùng các anh đều không ra khỏi cửa, Tiểu Tại Tại tự nhiên không được ra ngoài.
Cô bé dứt khoát chơi đùa trong nhà.
Cũng không biết cô bé bốc ở đâu ra một nắm cám trấu, mỗi tay một vốc đứng trong sân, giơ tay tung lên như tiên nữ rải hoa.
Kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Không chỉ sả đầy lên đầu lên cổ mình, còn thu hút một đám gà đang tìm thức ăn không ngừng kêu ‘cục tác’ trong vườn.
Tiểu Tại Tại thấp lùn, gà trong mắt cô bé cũng nguy hiểm như chó dữ to lớn vậy, nhất là khi bị chiếc mỏ nhọn của chúng kia nhắm vào, cô bé đều có thể tưởng tượng ra bị mổ thì sẽ đau đến nhường nào.
Vì thế vừa thấy cả đàn gà đang điên cuồng lao tới, cô bé lập tức sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Vừa chạy, những hạt cám từ trên người cô bé rơi vãi cả một đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thu hút đàn gà ở phía sau vừa đuổi vừa ăn.
Khiến Tiểu Tại Tại sợ đến sắp khóc.
“Anh ơi, anh ơi cứu em! Gà đuổi theo em, anh ơi...”
Dưới bản năng sinh tồn, tiềm năng của cô bé bùng nổ, trực tiếp nhảy vọt lên, nhảy qua ngưỡng cửa còn hơi cao một chút so với cô bé, chạy tới bên cạnh các anh đang làm bài tập nhờ bảo vệ.
Sau khi được anh hai ôm lấy, cô bé mới kinh hãi liếc nhìn về phía cửa.
Nhưng lại thấy đám gà mái kia vẫn đang vỗ cánh hùng hùng hổ hổ bay lên, mắt thấy cũng muốn vào trong phòng tiếp tục đuổi theo cô bé, khiến Tiểu Tại Tại bị dọa tới mức hai mắt mở lớn tràn đầy khiếp sợ.
May là lúc ngàn cân treo sợi tóc, Ninh Hàn đã kịp thời đóng cửa lại.
‘Cạch’ một tiếng, tất cả đàn gà đều bị ngăn ở ngoài không vào bên trong được.
“Em trêu chọc gà hả?” Ninh Hàng ở bên cạnh vừa phủi cám trên đỉnh đầu cô bé xuống vừa hỏi.
Ngoài miệng thì hỏi như vậy, nhưng thật ra trong lòng cậu bé đã có câu trả lời.
Thấy anh hai đang suy nghĩ điều gì đó, Tiểu Tại Tại chu môi, cũng không biết mình có gạt được các anh hay không, chỉ đành thừa nhận: “Em chỉ muốn giúp chăn gà thôi.”
Ninh Hàn: “…”
Ninh Hàng: “…”
Ninh Hiên: “…”
Cả ba anh em cùng nhau quan sát dáng vẻ chật vật của em gái từ trên xuống dưới, sau đó đều im lặng.
Cho gà ăn lại cho lên cả người mình thế này, em cũng thật tài giỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro