[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con
Ba anh em nhà h...
Tam Miểu Nhập Thụy
2024-11-02 09:42:26
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiểu Tại Tại như thể cảm nhận được ngẩng đầu lên, ba anh em họ lập tức quay mặt sang chỗ khác, làm như không có chuyện gì, ai đang làm bài tập thì tiếp tục làm, người nào đang học thì học tiếp.
Vừa khéo né tránh ánh mắt thăm dò của Tiểu Tại Tại.
Chờ một lát Ninh Hàng thấy cô bé không dám ra ngoài, ngồi chờ trong phòng lại quá nhàm chán, cậu đặt sách xuống rồi thở dài, dứt khoát ôm lấy em gái, dẫn cô bé tới trước tấm bảng đen nhỏ ở bên cạnh rồi dạy em nhận mặt chữ cái.
Thật ra tấm bảng đen chỉ là một mảnh gỗ bị vỡ nhỏ, cũng không biết nhặt được ở đâu về.
Tấm gỗ được đóng lên tường bởi một chiếc đinh đã rỉ sắt, bên cạnh có một cái ghế dựa cao, bên trên đặt một chiếc hộp nhỏ. Bên trong đó đựng mấy mẩu phấn vụn.
Những mẩu phấn này đều là giáo viên dùng xong không cần nữa, được Ninh Hàng nhặt lên thu lại.
Cậu bé cầm phấn viết chữ lên tấm gỗ, viết xong cần phải dùng giẻ nhúng nước lau qua là sạch.
Ninh Hàng viết chữ a lên trên tấm gỗ, sau đó dạy em gái đọc: “Đây là chữ a, Tại Tại đọc theo anh nào, a!”
“A!”
Tiểu Tại Tại há miệng thật lớn, một chữ cái được cô bé la lên với khí thế “long trời lở đất”.
Ninh Hàng: “…Đừng lớn tiếng như vậy.”
Quá ồn, nếu quấy rầy đến anh cả và em ba đang vội làm bài tập, rất có thể hai người họ sẽ bị đuổi ra ngoài.
Dù sao bây giờ cách hôm khai giảng cũng chỉ còn ba ngày nữa, hai người họ đang dồn hết tốc độ.
“A.” Tiểu Tại Tại lại đọc thêm một lần nữa, lần này đã đè thấp giọng chỉ có điều lại nhỏ quá khiến Ninh Hàng nghe không rõ lắm.
Ninh Hàng: “… Thôi quên đi, chúng ta học chữ cái tiếp theo, b.”
“Bo.” *
“C.”
“Ci.” *
*Pinyin trong tiếng Trung, lúc phát âm gần giống với b, c.
Một người dạy rất nghiêm túc, người còn lại học cũng rất chuyên chú, cả một ngày Tiểu Tại Tại thật sự đã đọc thuộc gần hết một bảng chữ cái.
Chẳng qua hôm nay nhớ nhưng ngày mai còn có thừa lại bao nhiêu thì cũng khó mà nói được.
Hết tháng tám sang tháng chín, ba anh em nhà họ Ninh đều cùng nhau đi khai giảng.
Ninh Hàn và Ninh Hàng đi học ở trường cấp hai Đệ Nhất của công xã Ngũ Ba ở đầu thôn Trần Gia, còn Ninh Hiên thì học cấp một trong thôn.
Năm nay khai giảng cậu bé sẽ lên lớp ba.
Sáng sớm ba anh em đã mang theo hộp cơm được làm từ nhôm đựng bữa trưa, cõng cặp sách mà Tô Hân Nghiên khâu vá cho, cùng nhau đến trường.
Hai người anh đưa em trai út đi tới trường tiểu học trong thôn trước, rồi chính mình lại đi bộ nửa giờ đồng hồ đến trường cấp hai Đệ Nhất của công xã đi học. Bởi vì là ngày khai giảng đầu tiên, nên ba và em gái cũng đi cùng.
Ninh Viễn Hàng đã được vợ dặn dò trước một hôm, hôm nay khai giảng cần phải mang theo tiền và phiếu lương thực đi cùng bọn trẻ, đóng tiền học cho các con.
Tiểu Tại Tại đơn giản chỉ là góp cho đủ số.
Bởi vì không thể để cô bé ở nhà một mình được, cho nên cũng được dẫn cùng ra ngoài.
Tiểu Tại Tại làm biếng không chịu tự mình đi ăn vạ ở trong lòng ba, ngắm mọi người đi đi lại lại xung quanh cổng trường tiểu học, không khỏi cảm thấy hơi tò mò: “Ba, họ đang làm gì thế?”
“Đi học.”
“Đi học có vui không?” Tiểu Tại Tại ngây thơ hỏi.
“Vui chứ, nếu Tại Tại đi học thì sẽ có rất nhiều bạn bằng tuổi con cùng chơi với con, còn có thầy cô dạy con kiến thức nữa, ngày nào cũng vui.”
Ninh Viễn Hàng vì muốn giảm xuống cảm giác bài xích đối với việc đi học của con gái mà trực tiếp trợn mắt nói dối.
Không vui! Ba nói dối!
Ngoài Ninh Hàng ra, hai người khác đều âm thầm gào lên trong lòng, đáng tiếc, Tiểu Tại Tại không nhìn mặt hai người họ nên không thể nào biết được chân tướng.
“Wow! Vậy Tại Tại cũng muốn đi học!” Bé con bị ba lừa gạt xoay vòng vòng ngạc nhiên mở to mắt, mặt đầy mong chờ.
“Chờ đã, đợi Tại Tại lớn thêm hai tuổi nữa mới có thể đi học.” Ninh Viễn Hàng an ủi.
Con gái còn chưa tới tuổi đi học, mà vợ chồng hai người cũng không muốn đưa cô bé đi học sớm như thế.
“Nhưng mà… Nhưng mà…” Tiểu Tại Tại nhíu mày lại: “Tiểu Hoa nhà bác trưởng thôn cũng đi học rồi, sao Tại Tại không thể đi học chứ?”
Tiểu Hoa là cháu gái của trưởng thôn Trần Đại Hà, năm nay năm tuổi, cũng không lớn hơn Tiểu Tại Tại mấy tháng, vừa rồi Tiểu Tại Tại nhanh mắt nhìn thấy mẹ Tiểu Hoa mang cô bé đi đăng ký nhập học.
“Bởi vì Tại Tại còn quá nhỏ.” Ninh Viễn Hàng vẫn lấy lý do ấy.
Anh cũng nói thật. So với những đứa trẻ cùng tuổi, dáng người của cô bé không cao cũng không thấp, nhưng mà mới bốn tuổi, đương nhiên cô bé cũng không quá cao được. Bàn ghế nhà trường đều là kiểu dáng thống nhân, cô bé ngồi vào, không biết đầu có thể cao hơn mặt bàn không nữa. Quả thực không thích hợp để đi học quá sớm.
Thấy ba không đồng ý cho mình đi học trước thời hạn, Tiểu Tại Tại chỉ có thể thất vọng thở dài, muốn khóc nhưng nhịn lại không khóc. Cô bé nói: “Được ạ.”
Tiểu Tại Tại như thể cảm nhận được ngẩng đầu lên, ba anh em họ lập tức quay mặt sang chỗ khác, làm như không có chuyện gì, ai đang làm bài tập thì tiếp tục làm, người nào đang học thì học tiếp.
Vừa khéo né tránh ánh mắt thăm dò của Tiểu Tại Tại.
Chờ một lát Ninh Hàng thấy cô bé không dám ra ngoài, ngồi chờ trong phòng lại quá nhàm chán, cậu đặt sách xuống rồi thở dài, dứt khoát ôm lấy em gái, dẫn cô bé tới trước tấm bảng đen nhỏ ở bên cạnh rồi dạy em nhận mặt chữ cái.
Thật ra tấm bảng đen chỉ là một mảnh gỗ bị vỡ nhỏ, cũng không biết nhặt được ở đâu về.
Tấm gỗ được đóng lên tường bởi một chiếc đinh đã rỉ sắt, bên cạnh có một cái ghế dựa cao, bên trên đặt một chiếc hộp nhỏ. Bên trong đó đựng mấy mẩu phấn vụn.
Những mẩu phấn này đều là giáo viên dùng xong không cần nữa, được Ninh Hàng nhặt lên thu lại.
Cậu bé cầm phấn viết chữ lên tấm gỗ, viết xong cần phải dùng giẻ nhúng nước lau qua là sạch.
Ninh Hàng viết chữ a lên trên tấm gỗ, sau đó dạy em gái đọc: “Đây là chữ a, Tại Tại đọc theo anh nào, a!”
“A!”
Tiểu Tại Tại há miệng thật lớn, một chữ cái được cô bé la lên với khí thế “long trời lở đất”.
Ninh Hàng: “…Đừng lớn tiếng như vậy.”
Quá ồn, nếu quấy rầy đến anh cả và em ba đang vội làm bài tập, rất có thể hai người họ sẽ bị đuổi ra ngoài.
Dù sao bây giờ cách hôm khai giảng cũng chỉ còn ba ngày nữa, hai người họ đang dồn hết tốc độ.
“A.” Tiểu Tại Tại lại đọc thêm một lần nữa, lần này đã đè thấp giọng chỉ có điều lại nhỏ quá khiến Ninh Hàng nghe không rõ lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Hàng: “… Thôi quên đi, chúng ta học chữ cái tiếp theo, b.”
“Bo.” *
“C.”
“Ci.” *
*Pinyin trong tiếng Trung, lúc phát âm gần giống với b, c.
Một người dạy rất nghiêm túc, người còn lại học cũng rất chuyên chú, cả một ngày Tiểu Tại Tại thật sự đã đọc thuộc gần hết một bảng chữ cái.
Chẳng qua hôm nay nhớ nhưng ngày mai còn có thừa lại bao nhiêu thì cũng khó mà nói được.
Hết tháng tám sang tháng chín, ba anh em nhà họ Ninh đều cùng nhau đi khai giảng.
Ninh Hàn và Ninh Hàng đi học ở trường cấp hai Đệ Nhất của công xã Ngũ Ba ở đầu thôn Trần Gia, còn Ninh Hiên thì học cấp một trong thôn.
Năm nay khai giảng cậu bé sẽ lên lớp ba.
Sáng sớm ba anh em đã mang theo hộp cơm được làm từ nhôm đựng bữa trưa, cõng cặp sách mà Tô Hân Nghiên khâu vá cho, cùng nhau đến trường.
Hai người anh đưa em trai út đi tới trường tiểu học trong thôn trước, rồi chính mình lại đi bộ nửa giờ đồng hồ đến trường cấp hai Đệ Nhất của công xã đi học. Bởi vì là ngày khai giảng đầu tiên, nên ba và em gái cũng đi cùng.
Ninh Viễn Hàng đã được vợ dặn dò trước một hôm, hôm nay khai giảng cần phải mang theo tiền và phiếu lương thực đi cùng bọn trẻ, đóng tiền học cho các con.
Tiểu Tại Tại đơn giản chỉ là góp cho đủ số.
Bởi vì không thể để cô bé ở nhà một mình được, cho nên cũng được dẫn cùng ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Tại Tại làm biếng không chịu tự mình đi ăn vạ ở trong lòng ba, ngắm mọi người đi đi lại lại xung quanh cổng trường tiểu học, không khỏi cảm thấy hơi tò mò: “Ba, họ đang làm gì thế?”
“Đi học.”
“Đi học có vui không?” Tiểu Tại Tại ngây thơ hỏi.
“Vui chứ, nếu Tại Tại đi học thì sẽ có rất nhiều bạn bằng tuổi con cùng chơi với con, còn có thầy cô dạy con kiến thức nữa, ngày nào cũng vui.”
Ninh Viễn Hàng vì muốn giảm xuống cảm giác bài xích đối với việc đi học của con gái mà trực tiếp trợn mắt nói dối.
Không vui! Ba nói dối!
Ngoài Ninh Hàng ra, hai người khác đều âm thầm gào lên trong lòng, đáng tiếc, Tiểu Tại Tại không nhìn mặt hai người họ nên không thể nào biết được chân tướng.
“Wow! Vậy Tại Tại cũng muốn đi học!” Bé con bị ba lừa gạt xoay vòng vòng ngạc nhiên mở to mắt, mặt đầy mong chờ.
“Chờ đã, đợi Tại Tại lớn thêm hai tuổi nữa mới có thể đi học.” Ninh Viễn Hàng an ủi.
Con gái còn chưa tới tuổi đi học, mà vợ chồng hai người cũng không muốn đưa cô bé đi học sớm như thế.
“Nhưng mà… Nhưng mà…” Tiểu Tại Tại nhíu mày lại: “Tiểu Hoa nhà bác trưởng thôn cũng đi học rồi, sao Tại Tại không thể đi học chứ?”
Tiểu Hoa là cháu gái của trưởng thôn Trần Đại Hà, năm nay năm tuổi, cũng không lớn hơn Tiểu Tại Tại mấy tháng, vừa rồi Tiểu Tại Tại nhanh mắt nhìn thấy mẹ Tiểu Hoa mang cô bé đi đăng ký nhập học.
“Bởi vì Tại Tại còn quá nhỏ.” Ninh Viễn Hàng vẫn lấy lý do ấy.
Anh cũng nói thật. So với những đứa trẻ cùng tuổi, dáng người của cô bé không cao cũng không thấp, nhưng mà mới bốn tuổi, đương nhiên cô bé cũng không quá cao được. Bàn ghế nhà trường đều là kiểu dáng thống nhân, cô bé ngồi vào, không biết đầu có thể cao hơn mặt bàn không nữa. Quả thực không thích hợp để đi học quá sớm.
Thấy ba không đồng ý cho mình đi học trước thời hạn, Tiểu Tại Tại chỉ có thể thất vọng thở dài, muốn khóc nhưng nhịn lại không khóc. Cô bé nói: “Được ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro