[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con
Mua xe đạp (1)
Tam Miểu Nhập Thụy
2024-11-02 09:42:26
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trông cô bé vô cùng đáng thương, Ninh Viễn Hàng nhìn thấy cũng suýt chút nữa mềm lòng.
Nếu không phải nhìn thấy đáy mắt cô bé khô ráo, căn bản không có xu hướng muốn khóc thì suýt chút nữa anh đã bị lừa rồi.
Cũng không biết nhóc con đã học được chiêu này từ ai?
Ninh Viễn Hàng lắc đầu, không chần chừ thêm nữa. Anh để đứa con trai lớn đợi ở cổng trường tiểu học trước, mình ôm con gái, dẫn con trai nhỏ đi vào tìm thầy giáo đóng tiền nhập học.
Cả trường làng của thôn Trần Gia cũng chỉ có vỏn vẹn ba thầy giáo, mỗi người phụ trách hai ba môn học, dạy cả trường.
Thế nên Ninh Hiên cũng coi như là đã lên lớp ba rồi, thầy dạy của cậu bé vẫn là một gương mặt quen thuộc.
Cậu bé quen cửa quen nẻo dẫn ba đi tìm thầy Trương vừa dạy học vừa kiêm chức kế toán.
Thầy Trương tên là Trương Tuệ, là một thanh niên tri thức hưởng ứng lời hiệu triệu của quốc gia, tích cực tham gia xây dựng nông thôn, từ thành phố đến thôn Trần Gia làm việc.
Anh ấy nằm trong nhóm thanh niên đầu tiên triển khai chính sách lên núi xuống thôn, coi như là một trong những thanh niên trí thức có lý lịch lâu nhất.
Đừng nhìn tên người ta dịu dàng như tên con gái mà lầm, thật ra Trương Tuệ là một thanh niên tuấn tú, có phong độ của người trí thức.
Ở trong trường, thầy Trương tính tình ôn hòa lại có kiên nhẫn nên rất được các học sinh yêu thích.
Ngay cả Ninh Hiên cũng không ngoại lệ.
Lúc giới thiệu ba và thầy Trương cho nhau, trên mặt Ninh Hiên vẫn giữ nụ cười tươi, rõ ràng quan hệ thầy trò rất gần gũi.
Thấy vậy, thái độ của Ninh Viễn Hàng đối với thầy Trương càng thêm kính trọng.
Hai người lớn khách khí nói chuyện mấy câu, sau đó, Ninh Viễn Hàng lại dạy con gái chào anh ấy.
Tiểu Tại Tại dùng giọng non nớt chào thầy Trương: “Em chào thầy.” Giọng trẻ con kéo dài âm đuôi khiến người ta yêu thích.
Thầy Trương đã quen với chuyện này, anh ấy cười dịu dàng gật đầu: “Chào bạn nhỏ, em là Ninh Tại Tại sao? Thật là đáng yêu!”
Anh ấy nói thật.
Tiểu Tại Tại không chỉ kế thừa những điểm ngoại hình xuất sắc của ba mẹ, xinh xắn đáng yêu mà còn được nuôi trắng trẻo mập mạp, ăn mặc sạch sẽ đẹp đẽ, giống y như đứa bé trong tranh cầu phúc ngày Tết.
Nếu để cô bé đứng giữa đám trẻ hôm nay đăng ký nhập học, được những đứa bé thôn qua da vàng đen sạm tôn lên, lập tức có thể mô tả sinh động cái gọi là “hạc trong bầy gà”.
Nếu để Trương Tuệ nói, anh ấy cảm thấy Tiểu Tại Tại không giống trẻ con trong thôn, mà giống như những đứa bé trong thành phố được yêu thương, cưng chiều mà lớn lên.
“Hì hì hì…” Được khen rồi.
Tiểu Tại Tại thẹn thùng ôm gương mặt đỏ ứng không ngừng cười.
“Còn biết xấu hổ nữa.” Ninh Viễn Hàng buồn cười khẽ ấn lên chóp mũi con gái.
Học phí của trường làng không quá đắt, một học kì hai đồng rưỡi, thêm năm phiếu mua lương thực nữa, một năm học mất năm đồng tiền và mười phiếu mua lương thực. Phụ huynh có thể lựa chọn nộp trước học phí một kỳ hoặc nộp học phí cả năm.
Ninh Viễn Hàng trực tiếp nộp học phí cả năm cho con.
Thầy Trương cầm tiền, tươi cười viết một biên lai thu tiền cho Ninh Viễn Hàng.
Không phải anh ấy thấy tiền sáng mắt, mà là phụ huynh có thể nộp một lần học phí cả năm, ít nhất có thể đảm bảo suốt cả năm, đứa trẻ ấy có thể đi học bình thường.
Anh ấy đã dạy trong thôn nhiều năm, đã gặp rất nhiều đứa bé được cho đi học một năm, thậm chí là nửa năm, khi nó lớn hơn chút rồi không cho đi học nữa, bị mang về nhà giúp cha mẹ làm việc.
Mỗi lần gặp phải chuyện như thế, các thầy trong trường đều đến thăm nhà học sinh, tận tình khuyên phụ huynh cho con em về trường học lại.
Đáng tiếc, không mấy hiệu quả.
Cho nên, bất kể là anh ấy hay những thầy khác thì đều thích những phụ huynh ủng hộ học sinh đi học.
Nộp tiền xong, đưa con trai nhỏ đến lớp học, Ninh Viễn Hàng muốn ôm con gái đi.
Anh không có nhiều thời gian, phải đến trường cấp hai trong xã, nộp học phí cho hai đứa con trai lớn nữa.
Tiểu Tại Tại một tay ôm cổ ba, một tay vươn ra từ vai anh, vẫy tay tạm biệt Ninh Hiên: “Tạm biệt anh.”
“Tạm biệt em.” Ninh Hiên cũng lưu luyến vẫy tay với em gái.
“Đi thôi, đến trường hai đứa.”
Ra khỏi cổng trường tiểu học, rất nhanh Ninh Viễn Hàng đã tìm được hai đứa con trai lơn đang chờ ở đó. Anh sải bước đi tới, dứt khoát đi về phía xã.
Từ trường tiểu học thôn Trần Gia đến trường cấp hai của xã cần đi bộ khoảng nửa tiếng.
Hôm nay trời nóng, mới đi một hồi, người đã chảy đầy mồ hôi.
Cô bé thấy ba chảy mồ hôi, cho rằng anh mệt, nên rất hiểu chuyện mà muốn xuống khỏi người ba: “Tại Tại, con tự đi được, ba mệt rồi không cần ôm con, Tại Tại có thể đi.”
“Ba không mệt, ôm Tiểu Tại Tại, cõng thêm một bao nặng, chạy hai mươi cây vẫn được.”
Anh nói thật. Hồi huấn luyện trong bộ đội, tùy tiện lấy một vật nặng vac lên cũng nặng hơn Tiểu Tại Tại nhiều.
Trông cô bé vô cùng đáng thương, Ninh Viễn Hàng nhìn thấy cũng suýt chút nữa mềm lòng.
Nếu không phải nhìn thấy đáy mắt cô bé khô ráo, căn bản không có xu hướng muốn khóc thì suýt chút nữa anh đã bị lừa rồi.
Cũng không biết nhóc con đã học được chiêu này từ ai?
Ninh Viễn Hàng lắc đầu, không chần chừ thêm nữa. Anh để đứa con trai lớn đợi ở cổng trường tiểu học trước, mình ôm con gái, dẫn con trai nhỏ đi vào tìm thầy giáo đóng tiền nhập học.
Cả trường làng của thôn Trần Gia cũng chỉ có vỏn vẹn ba thầy giáo, mỗi người phụ trách hai ba môn học, dạy cả trường.
Thế nên Ninh Hiên cũng coi như là đã lên lớp ba rồi, thầy dạy của cậu bé vẫn là một gương mặt quen thuộc.
Cậu bé quen cửa quen nẻo dẫn ba đi tìm thầy Trương vừa dạy học vừa kiêm chức kế toán.
Thầy Trương tên là Trương Tuệ, là một thanh niên tri thức hưởng ứng lời hiệu triệu của quốc gia, tích cực tham gia xây dựng nông thôn, từ thành phố đến thôn Trần Gia làm việc.
Anh ấy nằm trong nhóm thanh niên đầu tiên triển khai chính sách lên núi xuống thôn, coi như là một trong những thanh niên trí thức có lý lịch lâu nhất.
Đừng nhìn tên người ta dịu dàng như tên con gái mà lầm, thật ra Trương Tuệ là một thanh niên tuấn tú, có phong độ của người trí thức.
Ở trong trường, thầy Trương tính tình ôn hòa lại có kiên nhẫn nên rất được các học sinh yêu thích.
Ngay cả Ninh Hiên cũng không ngoại lệ.
Lúc giới thiệu ba và thầy Trương cho nhau, trên mặt Ninh Hiên vẫn giữ nụ cười tươi, rõ ràng quan hệ thầy trò rất gần gũi.
Thấy vậy, thái độ của Ninh Viễn Hàng đối với thầy Trương càng thêm kính trọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người lớn khách khí nói chuyện mấy câu, sau đó, Ninh Viễn Hàng lại dạy con gái chào anh ấy.
Tiểu Tại Tại dùng giọng non nớt chào thầy Trương: “Em chào thầy.” Giọng trẻ con kéo dài âm đuôi khiến người ta yêu thích.
Thầy Trương đã quen với chuyện này, anh ấy cười dịu dàng gật đầu: “Chào bạn nhỏ, em là Ninh Tại Tại sao? Thật là đáng yêu!”
Anh ấy nói thật.
Tiểu Tại Tại không chỉ kế thừa những điểm ngoại hình xuất sắc của ba mẹ, xinh xắn đáng yêu mà còn được nuôi trắng trẻo mập mạp, ăn mặc sạch sẽ đẹp đẽ, giống y như đứa bé trong tranh cầu phúc ngày Tết.
Nếu để cô bé đứng giữa đám trẻ hôm nay đăng ký nhập học, được những đứa bé thôn qua da vàng đen sạm tôn lên, lập tức có thể mô tả sinh động cái gọi là “hạc trong bầy gà”.
Nếu để Trương Tuệ nói, anh ấy cảm thấy Tiểu Tại Tại không giống trẻ con trong thôn, mà giống như những đứa bé trong thành phố được yêu thương, cưng chiều mà lớn lên.
“Hì hì hì…” Được khen rồi.
Tiểu Tại Tại thẹn thùng ôm gương mặt đỏ ứng không ngừng cười.
“Còn biết xấu hổ nữa.” Ninh Viễn Hàng buồn cười khẽ ấn lên chóp mũi con gái.
Học phí của trường làng không quá đắt, một học kì hai đồng rưỡi, thêm năm phiếu mua lương thực nữa, một năm học mất năm đồng tiền và mười phiếu mua lương thực. Phụ huynh có thể lựa chọn nộp trước học phí một kỳ hoặc nộp học phí cả năm.
Ninh Viễn Hàng trực tiếp nộp học phí cả năm cho con.
Thầy Trương cầm tiền, tươi cười viết một biên lai thu tiền cho Ninh Viễn Hàng.
Không phải anh ấy thấy tiền sáng mắt, mà là phụ huynh có thể nộp một lần học phí cả năm, ít nhất có thể đảm bảo suốt cả năm, đứa trẻ ấy có thể đi học bình thường.
Anh ấy đã dạy trong thôn nhiều năm, đã gặp rất nhiều đứa bé được cho đi học một năm, thậm chí là nửa năm, khi nó lớn hơn chút rồi không cho đi học nữa, bị mang về nhà giúp cha mẹ làm việc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi lần gặp phải chuyện như thế, các thầy trong trường đều đến thăm nhà học sinh, tận tình khuyên phụ huynh cho con em về trường học lại.
Đáng tiếc, không mấy hiệu quả.
Cho nên, bất kể là anh ấy hay những thầy khác thì đều thích những phụ huynh ủng hộ học sinh đi học.
Nộp tiền xong, đưa con trai nhỏ đến lớp học, Ninh Viễn Hàng muốn ôm con gái đi.
Anh không có nhiều thời gian, phải đến trường cấp hai trong xã, nộp học phí cho hai đứa con trai lớn nữa.
Tiểu Tại Tại một tay ôm cổ ba, một tay vươn ra từ vai anh, vẫy tay tạm biệt Ninh Hiên: “Tạm biệt anh.”
“Tạm biệt em.” Ninh Hiên cũng lưu luyến vẫy tay với em gái.
“Đi thôi, đến trường hai đứa.”
Ra khỏi cổng trường tiểu học, rất nhanh Ninh Viễn Hàng đã tìm được hai đứa con trai lơn đang chờ ở đó. Anh sải bước đi tới, dứt khoát đi về phía xã.
Từ trường tiểu học thôn Trần Gia đến trường cấp hai của xã cần đi bộ khoảng nửa tiếng.
Hôm nay trời nóng, mới đi một hồi, người đã chảy đầy mồ hôi.
Cô bé thấy ba chảy mồ hôi, cho rằng anh mệt, nên rất hiểu chuyện mà muốn xuống khỏi người ba: “Tại Tại, con tự đi được, ba mệt rồi không cần ôm con, Tại Tại có thể đi.”
“Ba không mệt, ôm Tiểu Tại Tại, cõng thêm một bao nặng, chạy hai mươi cây vẫn được.”
Anh nói thật. Hồi huấn luyện trong bộ đội, tùy tiện lấy một vật nặng vac lên cũng nặng hơn Tiểu Tại Tại nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro