[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con

Mua xe đạp (2)

Tam Miểu Nhập Thụy

2024-11-02 09:42:26

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nên sao anh có thể vì ôm cô bé, đi một đoạn đường như vậy mà cảm thấy mệt mỏi được chứ?

Nhưng mà trời quả thực rất nóng, khiến áo lót bên trong Ninh Viễn Hàng sắp ướt đẫm, cũng khó trách Tiểu Tại Tại sẽ hiểu lầm.

Nghĩ tới đây, anh quay lại quan sát hai đứa con trai.

Đứa lớn thì còn tốt, mặc dù đầu đầy mồ hôi, nhưng cậu bé vẫn ung dung bước đi, có thể thấy được thể lực còn đủ. Con trai thứ hai… đã bắt đầu thở hổn hển, môi cũng khô nứt.

Mới đi được một nửa, thể lực của Ninh Hàng đã bắt đầu không chống đỡ nổi nữa.

Nhưng ánh mắt cậu bé vẫn kiên định, kiên trì tiếp tục đi từng bước về phía trước, không than khổ cũng không kêu mệt.

Hai cái chân ngắn vẫn đang cố gắng di chuyển, đột nhiên một tấm lưng rộng rãi xuất hiện trước mặt, cản đường cậu bé.

Ninh Hàng ngẩn người.

“Lên đây đi, ba cõng con, bám chắc nhé.”

Ninh Viễn Hàng chờ một hồi, thấy con trai không phản ứng lại nên chủ động nhắc.

“Được ạ.”

Lần đầu tiên gặp cảnh này, Ninh Hàng không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể ngơ ngác nghe lời ba, ngoan ngoãn bò lên lưng anh, bám chắc.

Hai chân bay lên không, cậu bé được ba cõng lên.

Không thể khỏe mạnh như anh trai và em trai, năm ấy mẹ Ninh Hàng mang thai cậu bé đã không cẩn thận ngã xuống đất, dẫn tới sinh sớm, nên thân thể cậu bé không tốt lắm, cơ thể cũng khá gầy yếu.

Lúc này nằm trên tấm lưng rộng rãi của ba, cậu bé giống như một con khỉ con ôm một con khỉ ba vậy.

“Ha, anh ơi.” Tiểu Tại Tại ở trên vai ba thuận lợi gặp anh hai nhà mình, cô bé có chút hưng phấn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ninh Hàng cũng cười, nhẹ nhàng dùng trán đụng vào trán em gái, học cách của cô bé để chào hỏi cô bé: “Ha, em gái.”

“Ha ha ha…”

Anh trai đang chơi cụng đầu với mình, Tiểu Tại Tại lại đụng lại Ninh Hàng, hai đứa anh đụng em, em đụng anh, chơi rất vui.

Trò chơi này khiến Ninh Hàng trưởng thành sớm, có chút lạnh lùng hiếm khi lộ ra chút ngây thơ.

Thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, trong lúc vô tình, bốn ba con đã đến trường cấp hai của hai anh em.

Trường cấp hai của công xã Ngũ Ba là trường cấp hai duy nhất của toàn xã.

Điều này cũng có nghĩa là tất cả những đứa trẻ trong công xã muốn học lên cấp hai cũng sẽ tụ họp trong sân trường này.

Thế nên, ngày nhập học, cổng trường náo nhiệt hơn trường tiểu học trong thôn nhiều.

Quá nhiều người muốn vào trường học, cả nhà Tiểu Tại Tại cũng muốn chen vào cổng trường, phải tốn nhiều sức.

Đến khi vất vả chen lọt khỏi đám người, bốn ba con nhìn nhau, ai cũng đầu bù tóc rối, không khỏi chỉ vào nhau, lớn tiếng cười nhạo không hề nể tình.

Có không ít người giống như bọn họ, nên cũng không ai thấy ngạc nhiên.

Ở trường cấp hai, mỗi cấp học đều có năm lớp, hai đứa con trai của Ninh Viễn Hàng học chung một lớp, dễ dàng làm việc.

Ngày đầu tiên ở trường cấp hai cũng chỉ là đăng ký nhập học và nhận sách giáo khoa thôi, ngày hôm sau mới chính thức đi học.

Thế nên đăng ký xong, hai anh em Ninh Hàn cũng không cần phải ở lại trường giống em trai đáng thương, có thêm nửa ngày nghỉ, cùng ba rời khỏi trường.

“Ba, ba đi nhầm rồi, đây không phải là đường về nhà.”

Tiểu Tại Tại thấy ba đi ngược đường về nhà, cho rằng ba đi nhầm, vội vàng nhắc nhở.

Mặc dù Tiểu Tại Tại cũng là ngày đầu tiên tới nơi các anh học, nhưng cô bé cảm nhận phương hướng rất tốt, khả năng nhận đường cũng mạnh, rất dễ dàng nhận ra ba không đi về đường cũ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ba phải dẫn hai anh đi mua ít đồ, lát nữa mới về.” Ninh Viễn Hàng giải thích.

“Mua gì ạ?” Tiểu Tại Tại tò mò hỏi.

Ngay cả Ninh Hàn và Ninh Hàn bên cạnh cũng đồng loạt ngẩng đầu nhìn ba, chờ một đáp án.

Ba mua gì cho họ vậy?

Mua sổ? Bút? Muốn xem như quà tựu trường để tặng họ sao?

Mặc dù cảm thấy không cần thiết lãng phí số tiền này nhưng cũng không thể từ chối được, trong lòng hai anh em đều vui vẻ.

Tiểu Tại Tại nhìn thấu suy nghĩ của hai anh, cũng vui vẻ theo.

Mọi người vui vẻ, cô bé cũng vui vẻ.

Nhìn ba đôi mắt mong mỏi, Ninh Viễn Hàng thần bí nói: “Đợi lát nữa mấy đứa sẽ biết.”

Anh dẫn ba đứa bé đi thẳng đến trước cửa hợp tác xã cung tiêu.

Còn chưa vào cửa, ba đứa bé đã đồng loạt bị một chiếc xe đạp mới tinh đặt ở cửa hấp dẫn. Đây chính là xe đạp, chỉ có ông trưởng thôn và chú đưa thư mới có xe đạp!

Trong lòng mấy đứa trẻ, những người có xe đạp đều là những người tài giỏi.

Thế nên nhìn thấy chiếc xe này, ba đứa không nhịn được mà hô lên: “Wow!”

“Các bạn nhỏ, nhìn thì được nhưng không được sờ, làm bẩn phải đền tiền đó.” Nhân viên tiêu thụ đứng bên cạnh chiếc xe đạp nhìn thấy bọn họ, cũng không đuổi đi, chỉ lên tiếng cảnh cáo.

Ba đứa trẻ nghe vậy, lập tức đồng loạt lui về phía sau, không dám lại gần chiếc xe đạp.

Rất sợ làm bẩn xe, bọn họ không trả nổi.

“Không sao đâu, sau này chiếc xe này là của nhà chúng ta rồi.” Không biết từ khi nào, Ninh Viễn Hàng đi ra từ trong hợp tác xã cung tiêu, trong tay còn cầm một tấm phiếu, giao cho nhân viên tiêu thụ đang trông xe.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con

Số ký tự: 0