[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con

Con gái giống b...

Tam Miểu Nhập Thụy

2024-11-02 09:42:26

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhìn thấy rõ ràng nội dung trên phiếu, nhân viên tiêu thụ hơi đổi sắc mặt, lập tức lấy chìa khóa, giúp mở khóa xe ra.

“Chào đồng chí, xin hỏi anh có cần mua một cái khóa xe nữa không?”

Mua xe đạp đương nhiên phải mua khóa xe, nhưng xe và khóa bán tách nhau, phiếu thu cũng không giống nhau.

Ninh Viễn Hàng hiểu được điều này, anh gật đầu, lại móc ra một tấm phiếu công nghiệp và tiền, giao cho nhân viên tiêu thụ kia: “Làm phiền đồng chí rồi, xin giúp tôi lấy một cái khóa chắc chắn.”

“Ổ khóa của chúng tôi đều rất chắc chắn, đảm bảo cầm cưa cũng cưa không đứt.”

Cầm tiền và phiếu, nhân viên tiêu thụ nhanh chóng cầm một cái khóa sắt lớn và một chuỗi chìa khóa ra.

Nhìn độ dày của cái khóa đó, quả thực đủ chắc.

 “Giá, giá! Ba đạp nhanh hơn chút, nhanh nữa lên! Ha ha ha…”

Tiểu Tại Tại được anh cả ôm cùng ngồi ở phía sau xe, gió nhẹ từ đối diện thổi tới, lông tơ mềm mại trên trán bay về phía sau, cô bé vô cùng hưng phấn.

“Con xem ba con là ngựa đó hả?”

Chê thì chê, Ninh Viễn Hàng vẫn chiều theo ý con gái bảo bối, đột nhiên tăng tốc độ đạp xe.

Tốc độ xe bỗng nhiên tăng vọt, ba đứa bé kích động cùng nhau la lên, vẻ mặt đầy hưng phấn.

Ngay cả Ninh Hàng vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt cũng không nhịn được mà hô lên.

Hết cách rồi, thật sự rất vui.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cậu bé nhớ ba đã nói, chiếc xe này được mua để sau này mấy anh em bọn họ đi học cùng nhau.

Như vậy không chỉ có thể tiết kiệm thật nhiều thời gian đi học, mà cậu bé cũng không cần mỗi ngày vất vả đi bộ trên con đường đất thật dài, còn có thể đến trường trước thời gian nữa!

Đối với Ninh Hàng mà nói, điểm cuối cùng mới là cái quan trọng nhất.

Phải công nhận rằng, chiếc xe đạp này rất chắc chắn, một đứa bé ngồi trên ghi đông phía trước, hai đứa bé ngồi ở yên xe phía sau, ở giữa còn một người lớn ngồi trên yên mà vẫn có thể chạy tốt.

Đương nhiên, càng nên khâm phục Ninh Viễn Hàng có thể lực tốt.

Anh ấy chở ba đứa mà không thở dốc.

“Tinh tinh tinh…”

Nghe tiếng chuông xe đạp quen thuộc, mọi người đang lao động dưới ruộng rối rít ngẩng đầu lên thì thấy Ninh Viễn Hàng đạp xe, chở ba đứa bé, rêu rao khắp nơi, nhanh chóng chạy qua bờ ruộng.

Rất nhiều những đứa trẻ choai choai và các thanh niên đều hai mắt sáng ngời, không khỏi hâm mộ.

Ngay cả các ông các bà nhìn thấy nhà họ Ninh mua xe đạp thì cũng bàn tán xôn xao.

“Đó là… chủ nhà họ Ninh đúng không?”

“Đúng, chính là đứa đi bộ đội đó. Mẹ nó bị bệnh, lên bệnh viện thị trấn làm phẫu thuật gì đó, nên nó về thăm.”

“Ôi mẹ ơi, cậu ấy mua xe đạp luôn sao? Thật là có tiền.”

Có một bà thím ghen tị, quái gở nói: “Sao mọi người lại khẳng định đó là mua chứ? Chắc là mượn thôi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bà ta vừa nói xong, một bà cụ ở bên cạnh nghe được sự ghen tị trong lời bà ta, không hề nể mặt mà nói: “Mượn cái gì mà mượn, nếu là nhà cô, cô lại cho người ta mượn chiếc xe mới thế sao?”

Bà thím ghen tị kia lập tức ngậm miệng như trai, không nói gì nữa.

Đừng nói là xe mới, cho dù nhà bà ta có một chiếc xe cũ hoen gỉ thì bà ta cũng không thích cho người khác sờ vào.

Suy nghĩ một lúc lại không cam lòng cho lắm, bà ta không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm: “Tôi chỉ nói thế thôi mà.”

Có cần chuyện bé xé ra to thế không?

Không ngờ những lời ấy lại bị bà cụ nghe được, ánh mắt bà ấy trở nên nguy hiểm, bà ấy cảnh cáo: “Vợ Vương Nhị, tôi khuyên cô nên im miệng lại, ông cụ Ninh có ơn với cả thôn Trần Gia chúng ta, nếu để người khác biết cô ở sau lưng nói xấu người ta thì mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết cô rồi, đến lúc đó, ngay cả chồng cô cũng không bảo vệ được cô đâu.”

Bà thím ghen tị bị mắng rụt cổ lại, lúc này mới nhớ tới địa vị của nhà họ Ninh ở trong thôn, không dám so đo nữa.

Người thôn Trần Gia đều biết, lúc hỗn loạn nhà họ Ninh từ bên ngoài chạy nạn tới.

Trong thôn có không ít những nhà khác họ cũng đến giống nhà bọn họ, nên nhà họ Ninh lẫn lộn trong đó, cũng không coi là nổi bật.

Bây giờ những người ít tuổi cho rằng năm đó chỉ có hai mẹ con Ninh Viễn Hàng chạy nạn tới, nhưng trên thực tế những người cao tuổi đều nhớ, thật ra có ba người nhà họ Ninh tới.

Nhưng mà ông nội Ninh đã mất lâu rồi, nên mới không có người biết.

Năm đó, trong mười mấy ngày thôn Trần Gia chịu mưa như thác đổ, dẫn đến lũ lụt.

Là ông nội Ninh phát hiện đầu mối trước thời hạn, khẩn cấp thông báo cho dân làng, dẫn tất cả mọi người lên núi tránh nạn mới giúp cả thôn tránh khỏi tai họa ngập đầu.

Ở trong trận thiên tai đó, ông nội Ninh vốn không nên chết.

Có báo động trước và quyết sách quả quyết của ông ấy, nếu cả nhà bọn họ sớm mang theo tất cả gia sản chạy trốn thì sẽ chạy được tới nơi tị nạn an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con

Số ký tự: 0