[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con
Con gái giống b...
Tam Miểu Nhập Thụy
2024-11-02 09:42:26
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng nửa đường, ông nội Ninh không thể đứng nhìn mấy đứa trẻ suýt bị nước lũ cuốn đi, quên mình nhảy vào dòng nước cuồn cuộn.
Cuối cùng bọn nhỏ được cứu, nhưng ông ấy lại mất mạng một cách đáng tiếc.
Từ đó về sau, tất cả mọi người ở thôn Trần Gia đều ghi nhớ ơn của nhà họ Ninh, quan tâm chiếu cố hai người mẹ góa con côi nhà họ Ninh, đặc biệt là mấy nhà có con được cứu, cho dù trong nhà có thiếu ăn thiếu mặc thì bọn họ cũng cố gắng bóp bụng lại chia lương thực cho hai mẹ con.
Nhờ thế mà bà Ninh mới có thể thuận lợi nuôi con trai lớn lên, còn để anh ấy nhập ngũ, có cuộc sống an ổn như ngày nay.
Bốn giờ chiều.
Tô Hân Nghiên ngồi bên giường bệnh của mẹ chồng, nhìn ra ngoài cửa.
Vẫn chưa thấy đến giờ đổi ca, cô ấy tiếp tục kiên nhẫn ngồi bầu bạn với mẹ.
Bà nội Ninh đang nửa ngồi khâu đế giày. Nhìn cái đế giày xinh xắn, dùng rất nhiều vải vụn khâu thành kia, nghĩ cũng biết là làm cho bọn trẻ.
Hơn nữa, rất có thể là làm đế giày cho Tiểu Tại Tại.
Dù sao thì nhìn hình dạng nhỏ như thế, những đứa khác lớn hơn cũng không mang được.
Bà nội Ninh vừa khâu đế giày vừa cười ha ha, tâm trạng rất tốt.
Tô Hân Nghiên cũng phát hiện, từ sau lần hai vợ chồng bọn họ mang bọn trẻ đến thăm bà nội Ninh, tâm trạng của bà ấy vẫn rất tốt.
Ban đầu cô ấy không hiểu ý, cho đến khi thu dọn quần áo cho bà nội Ninh, vô tình thấy hai viên kẹo bị giấu trong túi áo thì mới hiểu.
Hai viên kẹo kia trông rất quen, là kẹo cô đặc biệt đi đến hợp tác xã cung tiêu trong thôn để mua.
Trên viên kẹo đỏ hình tròn còn có những hoa văn màu trắng quấn quanh, trông như quả địa cầu, nên được gọi là kẹo địa cầu.
Loại kẹo này không quá đắt, một xu là có thể mua một lon lớn. Tô Hân Nghiên mua về thưởng cho bọn họ, khích lệ lũ trẻ lao động.
Tô Hân Nghiên rất chắc chắn, cô ấy chưa bao giờ đưa kẹo cho mẹ chồng.
Vậy thì kẹo ở đâu ra chứ?
Liên tưởng đến việc lần trước Tiểu Tại Tại dùng lúa mạch để đổi kẹo với cô nhưng không ăn tại chỗ như trước đây, mà dè dặt giấu đi. Trong lòng Tô Hân Nghiên đã có đáp án.
Cô ấy không hề vì thấy mà ghen, trái lại còn rất khích lệ tấm lòng hiếu thảo của con gái.
Thế nên sau khi phát hiện được chân tướng, cô ấy không thể hiện ra ngoài, vẫn bỏ lại hai viên kẹo mà mẹ chồng đã giấu, mặc cho bà quý trọng món quà trân quý của cháu gái tặng.
“Mẹ, mẹ đừng quá mệt mỏi, nhớ nghỉ ngơi nhiều.”
Mắt thấy mẹ chồng bắt đầu mệt mỏi dụi mắt, Tô Hân Nghiệp lập tức lấy đi kim khâu và đế giày đã làm được một nửa trên tay mẹ chồng, để vào giỏ may ở tủ đầu giường bên cạnh, lại đỡ bà nằm xuống nghỉ ngơi.
Bà nội Ninh không muốn ngủ, nắm tay Tô Hân Nghiên hỏi: “Con đi hỏi bác sĩ xem, khi nào mẹ có thể xuất viện?”
Bà ấy đã ở bệnh viện đến mức nhàm chán, muốn nhanh chóng về nhà.
Hơn nữa, tiền nằm bệnh viện rất đắt, ở thêm một ngày chính là thêm tiền.
Bà nội Ninh biết, từ khi bà làm phẫu thuật đến nay, nhà đã tiêu gần cả ngàn đồng. Một số tiền lớn như vậy, sợ rằng đã móc rỗng toàn bộ tiền tích cóp của con trai và con dâu rồi.
Nhà còn bốn đứa bé phải nuôi, sao bà ấy có thể tiếp tục lãng phí nữa chứ?
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con đã hỏi rồi, bác sĩ nói mẹ khôi phục rất tốt, nghỉ dưỡng thêm hai ngày là có thể xuất viện. Mẹ cố chịu thêm chút nữa, chúng ta ở thêm hai ngày, rất nhanh sẽ có thể về nhà.”
Tô Hân Nghiên biết mẹ chồng đang lo lắng điều gì, cô ấy cố ý lướt qua, không đề cập đến chuyện ấy chỉ cố gắng an ủi bà.
Cô ấy cũng không để ý đến khoản tiền hao phí để chữa bệnh cho mẹ chồng.
Dù sao tiền hết rồi cũng có thể kiếm lại, quan trọng nhất vẫn là tính mạng và sức khỏe con người.
Bà nội Ninh đã lớn tuổi thế rồi, có dày dặn kinh nghiệm, sao có thể không nhìn ra được tâm ý của con dâu chứ.
Bà ấy thầm yên lòng cũng không khỏi xúc động, con trai cưới người con dâu này là đúng rồi.
Hai mẹ con đang nói chuyện lại thấy Ninh Viễn Hàng xách bình giữ nhiệt từ ngoài cửa đi vào.
Anh ấy tới thay ca.
“Mẹ, con hầm canh sườn củ sen cho mẹ, mẹ muốn uống luôn không?”
“Sao lại đi mua thịt, con ngại nhiều tiền đốt không hết hả?”
Bà nội Ninh vừa để con trai và con dâu đỡ mình dậy, vừa nhịn không được mà quở trách con trai phá của.
Từ sau khi anh trở về, ngày ngày mua thịt cho cả nhà ăn, lúc thì canh vịt lúc thì canh sườn. Bà nên vui vì con trai phá của còn nhớ đặc biệt để lại con gà mái già trong nhà, chưa thịt nó sao?
Ninh Viễn Hàng giả bộ ngu cười nói: “Con mang cho mẹ gần một nửa, còn để lại một nồi lớn cho bọn nhỏ ở nhà ăn.”
Ý là nói canh sườn cũng không chỉ mua cho bà nội Ninh, còn chia cho bọn nhỏ nữa.
Nhưng nửa đường, ông nội Ninh không thể đứng nhìn mấy đứa trẻ suýt bị nước lũ cuốn đi, quên mình nhảy vào dòng nước cuồn cuộn.
Cuối cùng bọn nhỏ được cứu, nhưng ông ấy lại mất mạng một cách đáng tiếc.
Từ đó về sau, tất cả mọi người ở thôn Trần Gia đều ghi nhớ ơn của nhà họ Ninh, quan tâm chiếu cố hai người mẹ góa con côi nhà họ Ninh, đặc biệt là mấy nhà có con được cứu, cho dù trong nhà có thiếu ăn thiếu mặc thì bọn họ cũng cố gắng bóp bụng lại chia lương thực cho hai mẹ con.
Nhờ thế mà bà Ninh mới có thể thuận lợi nuôi con trai lớn lên, còn để anh ấy nhập ngũ, có cuộc sống an ổn như ngày nay.
Bốn giờ chiều.
Tô Hân Nghiên ngồi bên giường bệnh của mẹ chồng, nhìn ra ngoài cửa.
Vẫn chưa thấy đến giờ đổi ca, cô ấy tiếp tục kiên nhẫn ngồi bầu bạn với mẹ.
Bà nội Ninh đang nửa ngồi khâu đế giày. Nhìn cái đế giày xinh xắn, dùng rất nhiều vải vụn khâu thành kia, nghĩ cũng biết là làm cho bọn trẻ.
Hơn nữa, rất có thể là làm đế giày cho Tiểu Tại Tại.
Dù sao thì nhìn hình dạng nhỏ như thế, những đứa khác lớn hơn cũng không mang được.
Bà nội Ninh vừa khâu đế giày vừa cười ha ha, tâm trạng rất tốt.
Tô Hân Nghiên cũng phát hiện, từ sau lần hai vợ chồng bọn họ mang bọn trẻ đến thăm bà nội Ninh, tâm trạng của bà ấy vẫn rất tốt.
Ban đầu cô ấy không hiểu ý, cho đến khi thu dọn quần áo cho bà nội Ninh, vô tình thấy hai viên kẹo bị giấu trong túi áo thì mới hiểu.
Hai viên kẹo kia trông rất quen, là kẹo cô đặc biệt đi đến hợp tác xã cung tiêu trong thôn để mua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên viên kẹo đỏ hình tròn còn có những hoa văn màu trắng quấn quanh, trông như quả địa cầu, nên được gọi là kẹo địa cầu.
Loại kẹo này không quá đắt, một xu là có thể mua một lon lớn. Tô Hân Nghiên mua về thưởng cho bọn họ, khích lệ lũ trẻ lao động.
Tô Hân Nghiên rất chắc chắn, cô ấy chưa bao giờ đưa kẹo cho mẹ chồng.
Vậy thì kẹo ở đâu ra chứ?
Liên tưởng đến việc lần trước Tiểu Tại Tại dùng lúa mạch để đổi kẹo với cô nhưng không ăn tại chỗ như trước đây, mà dè dặt giấu đi. Trong lòng Tô Hân Nghiên đã có đáp án.
Cô ấy không hề vì thấy mà ghen, trái lại còn rất khích lệ tấm lòng hiếu thảo của con gái.
Thế nên sau khi phát hiện được chân tướng, cô ấy không thể hiện ra ngoài, vẫn bỏ lại hai viên kẹo mà mẹ chồng đã giấu, mặc cho bà quý trọng món quà trân quý của cháu gái tặng.
“Mẹ, mẹ đừng quá mệt mỏi, nhớ nghỉ ngơi nhiều.”
Mắt thấy mẹ chồng bắt đầu mệt mỏi dụi mắt, Tô Hân Nghiệp lập tức lấy đi kim khâu và đế giày đã làm được một nửa trên tay mẹ chồng, để vào giỏ may ở tủ đầu giường bên cạnh, lại đỡ bà nằm xuống nghỉ ngơi.
Bà nội Ninh không muốn ngủ, nắm tay Tô Hân Nghiên hỏi: “Con đi hỏi bác sĩ xem, khi nào mẹ có thể xuất viện?”
Bà ấy đã ở bệnh viện đến mức nhàm chán, muốn nhanh chóng về nhà.
Hơn nữa, tiền nằm bệnh viện rất đắt, ở thêm một ngày chính là thêm tiền.
Bà nội Ninh biết, từ khi bà làm phẫu thuật đến nay, nhà đã tiêu gần cả ngàn đồng. Một số tiền lớn như vậy, sợ rằng đã móc rỗng toàn bộ tiền tích cóp của con trai và con dâu rồi.
Nhà còn bốn đứa bé phải nuôi, sao bà ấy có thể tiếp tục lãng phí nữa chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con đã hỏi rồi, bác sĩ nói mẹ khôi phục rất tốt, nghỉ dưỡng thêm hai ngày là có thể xuất viện. Mẹ cố chịu thêm chút nữa, chúng ta ở thêm hai ngày, rất nhanh sẽ có thể về nhà.”
Tô Hân Nghiên biết mẹ chồng đang lo lắng điều gì, cô ấy cố ý lướt qua, không đề cập đến chuyện ấy chỉ cố gắng an ủi bà.
Cô ấy cũng không để ý đến khoản tiền hao phí để chữa bệnh cho mẹ chồng.
Dù sao tiền hết rồi cũng có thể kiếm lại, quan trọng nhất vẫn là tính mạng và sức khỏe con người.
Bà nội Ninh đã lớn tuổi thế rồi, có dày dặn kinh nghiệm, sao có thể không nhìn ra được tâm ý của con dâu chứ.
Bà ấy thầm yên lòng cũng không khỏi xúc động, con trai cưới người con dâu này là đúng rồi.
Hai mẹ con đang nói chuyện lại thấy Ninh Viễn Hàng xách bình giữ nhiệt từ ngoài cửa đi vào.
Anh ấy tới thay ca.
“Mẹ, con hầm canh sườn củ sen cho mẹ, mẹ muốn uống luôn không?”
“Sao lại đi mua thịt, con ngại nhiều tiền đốt không hết hả?”
Bà nội Ninh vừa để con trai và con dâu đỡ mình dậy, vừa nhịn không được mà quở trách con trai phá của.
Từ sau khi anh trở về, ngày ngày mua thịt cho cả nhà ăn, lúc thì canh vịt lúc thì canh sườn. Bà nên vui vì con trai phá của còn nhớ đặc biệt để lại con gà mái già trong nhà, chưa thịt nó sao?
Ninh Viễn Hàng giả bộ ngu cười nói: “Con mang cho mẹ gần một nửa, còn để lại một nồi lớn cho bọn nhỏ ở nhà ăn.”
Ý là nói canh sườn cũng không chỉ mua cho bà nội Ninh, còn chia cho bọn nhỏ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro