[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con
Báo tin (1)
Tam Miểu Nhập Thụy
2024-11-02 09:42:26
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc bọn họ về nhà đã gần đến trưa, cháo chân heo này trực tiếp trở thành bữa trưa.
Đương nhiên, Tô Hân Nghiên cũng không quên để lại một phần cho ba đứa con trai còn đang đi học, không về nhà buổi trưa.
Cô ấy đã hầm một nồi chân heo khác, đợi mấy đứa trở về sẽ nấu cho chúng ăn.
Ninh Hiên cảm thấy hôm nay em gái mình vô cùng nhiệt tình.
Cậu bé tan học về, còn chưa kịp đến cửa nhà đã nhìn thấy một cục bột nhỏ lăn đến, còn kéo dài giọng kêu một tiếng đầy nũng nịu mềm mại: "Anh ơi."
Bẹp một cái, bổ nhào đến trên người cậu bé.
Đâm vào cậu bé thiếu chút nữa thì hai đứa đã cùng nhau lăn ra ngoài.
Cố gắng ôm chắc em gái, Ninh Hiên bối rối cúi đầu, đối diện với đôi mắt to tròn long lanh của em gái.
Nhìn thấy ánh mắt nhỏ tràn đầy khao khát kia, cậu bé ngay lập tức phản xạ có điều kiện nói: "Anh không có kẹo."
Để tránh việc em gái không tin, cậu bé còn lục túi ra cho cô bé xem.
Trống rỗng.
Thấy bản thân đã bị hiểu lầm, Tiểu Tại Tại mím môi: "Tại Tại không đòi kẹo anh."
Cô bé là loại người mỗi khi nhìn thấy anh trai chỉ biết đòi kẹo thôi sao?
Mỗi lần mót lúa đổi kẹo, Ninh Hiên đều sẽ bị em gái làm nũng chơi xấu đòi đi một nửa: "..."
[Em không phải sao?]
Tiểu Tại Tại kinh ngạc, thiếu chút nữa nghĩ rằng anh ba có thuật đọc sắc mặt giống như mình.
Bàn tay nhỏ của cô bé căng thẳng nắm chặt lại, không biết phải phản ứng thế nào, đang vô phương ứng phó thì nghe thấy tiếng chuông xe leng keng từ phía xa truyền đến, hai anh em cùng nhau chuyển sự chú ý.
Chính là hai anh em Ninh Hàn và Ninh Hàng đạp xe trở về.
Ninh Hàng mới mười tuổi, thân hình thấp bé yếu ớt, không thể đạp xe, chỉ có thể để anh cả cao lớn đạp xe chở cậu bé đi.
Lúc này, cậu bé mang theo cặp sách, ngồi ở trên ghế sau xe đạp, nghiêng người nhô cái đầu ra nhìn về phía các em, nghi hoặc hỏi: "Các em chắn ở cửa làm cái gì vậy? Đếm kiến à?"
Đếm kiến luôn là một trong những trò chơi yêu thích nhất của Tiểu Tại Tại.
"Không ạ, trời tối lũ kiến đều về nhà ăn cơm hết rồi."
Tiểu Tại Tại vẫn chưa quên lý do tại sao bản thân lòng như lửa đốt ra ngoài đợi các anh trở về.
Cô bé kéo tay anh ba, chào hỏi anh cả và anh hai, sau đó bốn anh em cùng nhau vào nhà, ngửi thấy mùi thơm nồng của canh miến chân giò.
Mẹ đang nấu ăn trong nhà bếp.
“Ở nhà lại hầm thịt rồi!” Hai mắt Ninh Hiên sáng lên, đồng thời cũng hiểu tại sao em gái lại niềm nở như vậy.
Bình thường nếu không có tình huống đặc biệt, hễ trong nhà có đồ ăn ngon gì đều phải đợi cả nhà đông đủ hết mới cùng nhau ăn.
Buổi trưa Tiểu Tại Tại đã ăn một bữa canh miến chân giò rồi, nếu muốn ăn thêm thì chỉ có thể đợi buổi tối các anh tan học trở về rồi cùng nhau ăn.
Muốn ăn cơm, không thể không tích cực một chút?
Tô Hân Nghiên nghe thấy động tĩnh, cô ấy thò nửa cái đầu ra khỏi nhà bếp, liếc mắt nhìn các con, sau đó thu ánh mắt lại nói: "Cơm sắp chín rồi, nhanh nhanh bỏ cặp sách xuống rồi rửa tay đi."
“Vâng ạ.” Bọn trẻ đồng thanh đáp lại, sau đó lần lượt đi rửa tay.
Bữa tối hôm nay đặc biệt phong phú.
Ngoài canh miến chân giò buổi trưa còn lại, Tô Hân Nghiên còn làm thêm cơm đậu xanh hấp, trứng xào cà chua và thịt khô xào tỏi.
Tất cả các món ăn đầy đủ màu sắc, hương vị khiến cho nước miếng của Tiểu Tại Tại đều muốn chảy xuống.
"Mấy đứa ăn trước đi, mẹ đi đưa đồ ăn cho bà."
Bà nội Ninh đang ở trong phòng nghỉ ngơi không thể ra ngoài ăn cơm, vậy nên Tô Hân nghiên đã lấy một phần mang đến phòng của bà nội Ninh để bà ăn.
Sau khi đưa cơm nước xong, cô ấy phát hiện không khí trên bàn ăn có cái gì đó không đúng lắm, không khỏi kinh ngạc nói: "Làm sao vậy?"
Có đồ ăn mà còn không vui như vậy?
Đặc biệt là Tiểu Tại Tại, cô bé cúi đầu, bàn tay nhỏ bé cầm thìa, cứ chọc chọc cơm ở trong bát, không ăn, toàn thân bị áp suất thấp bao phủ, tâm trạng rõ ràng rất tệ.
Nghe thấy giọng nói của mẹ, Tiểu Tại Tại rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt mẹ, không muốn bỏ sót một chút thông tin nào.
"Mẹ, có phải ngày mai ba phải đi rồi không?"
Vậy nên mẹ mới làm một bữa ăn ngon như vậy để tiễn ba đi.
[Làm sao con bé biết được?]
Đáy lòng của Tô Hân nghiên thoáng ngạc nhiên, sau đó cô ấy mới phản ứng lại, bản thân ở trước mặt con gái đã quên giấu những suy nghĩ của mình đi.
Qủa nhiên, ngay sau đó, cô bé nhỏ nhận được thông tin đã được xác định, mím miệng lại, mắt nhìn như sắp khóc.
Ngay lúc hồng thủy đang sắp phun trào, cơ thể nhỏ bé của Tiểu Tại Tại đột nhiên bay lên, cảm giác mất trọng lượng truyền đến, dọa cô bé sợ đến mức nín luôn tiếng khóc đang gần như sắp ra khỏi miệng, còn nấc lên một tiếng.
"Hức! Ba... Ba?"
Lúc bọn họ về nhà đã gần đến trưa, cháo chân heo này trực tiếp trở thành bữa trưa.
Đương nhiên, Tô Hân Nghiên cũng không quên để lại một phần cho ba đứa con trai còn đang đi học, không về nhà buổi trưa.
Cô ấy đã hầm một nồi chân heo khác, đợi mấy đứa trở về sẽ nấu cho chúng ăn.
Ninh Hiên cảm thấy hôm nay em gái mình vô cùng nhiệt tình.
Cậu bé tan học về, còn chưa kịp đến cửa nhà đã nhìn thấy một cục bột nhỏ lăn đến, còn kéo dài giọng kêu một tiếng đầy nũng nịu mềm mại: "Anh ơi."
Bẹp một cái, bổ nhào đến trên người cậu bé.
Đâm vào cậu bé thiếu chút nữa thì hai đứa đã cùng nhau lăn ra ngoài.
Cố gắng ôm chắc em gái, Ninh Hiên bối rối cúi đầu, đối diện với đôi mắt to tròn long lanh của em gái.
Nhìn thấy ánh mắt nhỏ tràn đầy khao khát kia, cậu bé ngay lập tức phản xạ có điều kiện nói: "Anh không có kẹo."
Để tránh việc em gái không tin, cậu bé còn lục túi ra cho cô bé xem.
Trống rỗng.
Thấy bản thân đã bị hiểu lầm, Tiểu Tại Tại mím môi: "Tại Tại không đòi kẹo anh."
Cô bé là loại người mỗi khi nhìn thấy anh trai chỉ biết đòi kẹo thôi sao?
Mỗi lần mót lúa đổi kẹo, Ninh Hiên đều sẽ bị em gái làm nũng chơi xấu đòi đi một nửa: "..."
[Em không phải sao?]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Tại Tại kinh ngạc, thiếu chút nữa nghĩ rằng anh ba có thuật đọc sắc mặt giống như mình.
Bàn tay nhỏ của cô bé căng thẳng nắm chặt lại, không biết phải phản ứng thế nào, đang vô phương ứng phó thì nghe thấy tiếng chuông xe leng keng từ phía xa truyền đến, hai anh em cùng nhau chuyển sự chú ý.
Chính là hai anh em Ninh Hàn và Ninh Hàng đạp xe trở về.
Ninh Hàng mới mười tuổi, thân hình thấp bé yếu ớt, không thể đạp xe, chỉ có thể để anh cả cao lớn đạp xe chở cậu bé đi.
Lúc này, cậu bé mang theo cặp sách, ngồi ở trên ghế sau xe đạp, nghiêng người nhô cái đầu ra nhìn về phía các em, nghi hoặc hỏi: "Các em chắn ở cửa làm cái gì vậy? Đếm kiến à?"
Đếm kiến luôn là một trong những trò chơi yêu thích nhất của Tiểu Tại Tại.
"Không ạ, trời tối lũ kiến đều về nhà ăn cơm hết rồi."
Tiểu Tại Tại vẫn chưa quên lý do tại sao bản thân lòng như lửa đốt ra ngoài đợi các anh trở về.
Cô bé kéo tay anh ba, chào hỏi anh cả và anh hai, sau đó bốn anh em cùng nhau vào nhà, ngửi thấy mùi thơm nồng của canh miến chân giò.
Mẹ đang nấu ăn trong nhà bếp.
“Ở nhà lại hầm thịt rồi!” Hai mắt Ninh Hiên sáng lên, đồng thời cũng hiểu tại sao em gái lại niềm nở như vậy.
Bình thường nếu không có tình huống đặc biệt, hễ trong nhà có đồ ăn ngon gì đều phải đợi cả nhà đông đủ hết mới cùng nhau ăn.
Buổi trưa Tiểu Tại Tại đã ăn một bữa canh miến chân giò rồi, nếu muốn ăn thêm thì chỉ có thể đợi buổi tối các anh tan học trở về rồi cùng nhau ăn.
Muốn ăn cơm, không thể không tích cực một chút?
Tô Hân Nghiên nghe thấy động tĩnh, cô ấy thò nửa cái đầu ra khỏi nhà bếp, liếc mắt nhìn các con, sau đó thu ánh mắt lại nói: "Cơm sắp chín rồi, nhanh nhanh bỏ cặp sách xuống rồi rửa tay đi."
“Vâng ạ.” Bọn trẻ đồng thanh đáp lại, sau đó lần lượt đi rửa tay.
Bữa tối hôm nay đặc biệt phong phú.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài canh miến chân giò buổi trưa còn lại, Tô Hân Nghiên còn làm thêm cơm đậu xanh hấp, trứng xào cà chua và thịt khô xào tỏi.
Tất cả các món ăn đầy đủ màu sắc, hương vị khiến cho nước miếng của Tiểu Tại Tại đều muốn chảy xuống.
"Mấy đứa ăn trước đi, mẹ đi đưa đồ ăn cho bà."
Bà nội Ninh đang ở trong phòng nghỉ ngơi không thể ra ngoài ăn cơm, vậy nên Tô Hân nghiên đã lấy một phần mang đến phòng của bà nội Ninh để bà ăn.
Sau khi đưa cơm nước xong, cô ấy phát hiện không khí trên bàn ăn có cái gì đó không đúng lắm, không khỏi kinh ngạc nói: "Làm sao vậy?"
Có đồ ăn mà còn không vui như vậy?
Đặc biệt là Tiểu Tại Tại, cô bé cúi đầu, bàn tay nhỏ bé cầm thìa, cứ chọc chọc cơm ở trong bát, không ăn, toàn thân bị áp suất thấp bao phủ, tâm trạng rõ ràng rất tệ.
Nghe thấy giọng nói của mẹ, Tiểu Tại Tại rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt mẹ, không muốn bỏ sót một chút thông tin nào.
"Mẹ, có phải ngày mai ba phải đi rồi không?"
Vậy nên mẹ mới làm một bữa ăn ngon như vậy để tiễn ba đi.
[Làm sao con bé biết được?]
Đáy lòng của Tô Hân nghiên thoáng ngạc nhiên, sau đó cô ấy mới phản ứng lại, bản thân ở trước mặt con gái đã quên giấu những suy nghĩ của mình đi.
Qủa nhiên, ngay sau đó, cô bé nhỏ nhận được thông tin đã được xác định, mím miệng lại, mắt nhìn như sắp khóc.
Ngay lúc hồng thủy đang sắp phun trào, cơ thể nhỏ bé của Tiểu Tại Tại đột nhiên bay lên, cảm giác mất trọng lượng truyền đến, dọa cô bé sợ đến mức nín luôn tiếng khóc đang gần như sắp ra khỏi miệng, còn nấc lên một tiếng.
"Hức! Ba... Ba?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro