[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con
Báo tin (2)
Tam Miểu Nhập Thụy
2024-11-02 09:42:26
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bất ngờ bị ba bế lên, còn bị ném lên cao hai lần liên tiếp, Tiểu Tại Tại không biết ba đang làm gì, bàn tay nhỏ của cô bé nắm lấy cánh tay cường tráng của ba, ngơ ngác nhìn anh ấy.
“Tại Tại không khóc nữa sao?” Ninh Viễn Hàng hỏi bằng giọng ấm áp.
“Không, không khóc nữa.” Tiểu Tại Tại nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cảm thấy không muốn khóc nữa, lắc lắc đầu.
Một khi cảm xúc bị cắt ngang thì sẽ không thể nào tiếp tục được nữa.
“Đừng khóc nữa, Tại Tại ngoan nghe ba nói có được không?” Ninh Viễn Hàng ngẩng đầu liếc nhìn ba đứa con trai, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Các con cũng cùng nghe đi.’’
Ba anh em đặt bát đũa xuống, làm ra thái độ nghiêm túc lắng nghe.
"Kỳ nghỉ của ba đã kết thúc rồi, sáng sớm ngày mai phải rời đi."
Anh trực tiếp giải thích chuyện bản thân phải rời đi, nhìn thấy cô con gái trong lòng mình đang trợn mắt há hốc mồm muốn nói cái gì đó, Ninh Viễn Hàng đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đôi má nhỏ của cô bé, ngăn lời nói của cô bé.
"Xin lỗi Tại Tại, ba không thể vì con mà ở lại, cũng như không thể vì các anh của con, còn có mẹ và bà của con mà ở lại được."
“Tại sao ạ?” Tiểu Tại Tại hỏi ra thắc mắc đầy mơ hồ và non nớt của mình.
"Bởi vì ba là quân nhân, ba phải bảo vệ đất nước này, và bảo vệ rất nhiều rất nhiều thứ khác nữa, nhiều đến mức mà Tại Tại không có cách nào có thể tưởng tượng được, giống như con, còn có gia đình của những đứa trẻ lớn giống như các anh của con."
Khi Ninh Viễn Hàng nói ra những lời này, trên mặt ánh lên vẻ trang nghiêm và thiêng liêng cực kỳ chói mắt mà Tại Tại từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy.
Ánh sáng vàng chói mắt cùng dòng chữ vàng gần như khiến cho Tiểu Tại Tại không dám nhìn thẳng.
Cô bé cúi đầu, như hiểu mà như không hiểu hỏi: "Ba không phải là ba của Tại Tại và các anh, mà là ba của rất nhiều rất nhiều người nữa, có đúng không?"
Trong quan niệm của cô bé, từ ba này, được dùng để chỉ sự bảo vệ và an toàn tuyệt đối.
Ninh Viễn Hàng an ủi xoa xoa cái đầu nhỏ của con gái: "Đúng vậy, Tại Tại của chúng ta thật thông minh."
“Vậy thì được rồi.” Không đợi Ninh Viễn Hàng nói thêm vài lời để an ủi con, bản thân Tiểu Tại Tại đã bày tỏ sự thông cảm của mình: “Tại Tại có ba, những bạn nhỏ khác cũng phải có ba mới được”.
Ninh Viễn Hàng và Tô Hân Nghiên cùng ngạc nhiên.
Rõ ràng không ai có thể ngờ được rằng, một cô con gái mới bốn tuổi lại có thể nói ra những lời suy nghĩ giác ngộ cao như vậy.
Đồng thời, sự vui vẻ yên tâm và niềm tự hào trong đáy lòng, không thể kìm nén được.
Nụ cười trên gương mặt của hai vợ chồng rực rỡ giống như nhau.
“Tại Tại của chúng ta thật giỏi, đến đây, mẹ thưởng cho con một miếng thịt khô!” Tô Hân Nghiên gắp cho con gái một miếng thịt khô lớn, sau đó lại gắp cho ba cậu con trai mỗi người một miếng.
“Cảm ơn mẹ.” Ninh Hàn nhỏ giọng cảm ơn, trên mặt có chút áy náy không thể che giấu.
Chính là cậu bé đã không cẩn thận lỡ miệng nói ra, mới để em gái biết thông tin ngày mai ba phải đi.
Suy cho cùng thì đây cũng là một chuyện lớn, hai vợ chồng Ninh Viễn Hàng cũng sẽ không giấu con cả, hơn nữa ngay cả khi họ không nói ra, với sự quan sát nhạy bén của Ninh Hàn, bản thân cậu bé cũng có thể tự nhìn ra được.
Vậy nên cậu bé sớm đã biết được thông tin này.
Cậu bé chỉ là không ngờ được rằng sau khi em gái mình biết được lại phản ứng dữ dội như vậy, cũng may là ba kịp thời dỗ dành, nếu không thì không biết kết cục sẽ như thế nào.
Nhìn ra sự áy náy của con trai lớn, Tô Hân Nghiên không nói bất cứ lời an ủi nào với cậu bé, cô ấy chỉ cười dịu dàng rồi gắp thêm cho cậu bé một miếng chân giò lớn: "Mau ăn đi, chân giò này mẹ hầm cả ngày rồi, hầm mềm nhừ, bỏ vào miệng là tan ngay. "
Ninh Hàn cắn một miếng chân giò, mềm ngon đậm đà, thơm ngon đến mức lưỡi của cậu bé hận không thể nuốt xuống.
Bây giờ cậu bé đâu còn quan tâm đến cái gì mà áy náy hay không áy náy, ăn cơm mới là quan trọng nhất!
Cậu bé không nhìn thấy ba đứa nhỏ kia, trong đó có em gái, nhân lúc cậu bé ngây người hồi lâu đã lùa bao nhiêu thịt vào bát của mình?
"Đừng giành, trong bát còn nhiều lắm."
"Mấy đứa để lại cho anh một ít chứ!"
Vốn nghĩ rằng chuyện Ninh Viễn Hàng sắp rời đi sẽ trôi qua nhẹ nhàng như vậy, nhưng không ngờ được rằng buổi tối khi đi ngủ, Tiểu Tại Tại lại ôm chiếc gối nhỏ của mình, tha thiết mong chờ đứng trước cửa phòng của ba mẹ.
Cô bé làm nũng nói: "Tại Tại muốn ngủ cùng với ba mẹ."
Ninh Viễn Hàng cố giữ vẻ mặt anh tuấn của mình, rất không vui muốn đuổi con gái của mình đi nhưng lại bị vợ ngăn lại: "Bỏ đi, để cho con bé vào, anh đi suốt cả một năm mới về nhà một lần, nhân lúc bây giờ rảnh rỗi thì ở cùng với con nhiều hơn một chút."
Bất ngờ bị ba bế lên, còn bị ném lên cao hai lần liên tiếp, Tiểu Tại Tại không biết ba đang làm gì, bàn tay nhỏ của cô bé nắm lấy cánh tay cường tráng của ba, ngơ ngác nhìn anh ấy.
“Tại Tại không khóc nữa sao?” Ninh Viễn Hàng hỏi bằng giọng ấm áp.
“Không, không khóc nữa.” Tiểu Tại Tại nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cảm thấy không muốn khóc nữa, lắc lắc đầu.
Một khi cảm xúc bị cắt ngang thì sẽ không thể nào tiếp tục được nữa.
“Đừng khóc nữa, Tại Tại ngoan nghe ba nói có được không?” Ninh Viễn Hàng ngẩng đầu liếc nhìn ba đứa con trai, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Các con cũng cùng nghe đi.’’
Ba anh em đặt bát đũa xuống, làm ra thái độ nghiêm túc lắng nghe.
"Kỳ nghỉ của ba đã kết thúc rồi, sáng sớm ngày mai phải rời đi."
Anh trực tiếp giải thích chuyện bản thân phải rời đi, nhìn thấy cô con gái trong lòng mình đang trợn mắt há hốc mồm muốn nói cái gì đó, Ninh Viễn Hàng đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đôi má nhỏ của cô bé, ngăn lời nói của cô bé.
"Xin lỗi Tại Tại, ba không thể vì con mà ở lại, cũng như không thể vì các anh của con, còn có mẹ và bà của con mà ở lại được."
“Tại sao ạ?” Tiểu Tại Tại hỏi ra thắc mắc đầy mơ hồ và non nớt của mình.
"Bởi vì ba là quân nhân, ba phải bảo vệ đất nước này, và bảo vệ rất nhiều rất nhiều thứ khác nữa, nhiều đến mức mà Tại Tại không có cách nào có thể tưởng tượng được, giống như con, còn có gia đình của những đứa trẻ lớn giống như các anh của con."
Khi Ninh Viễn Hàng nói ra những lời này, trên mặt ánh lên vẻ trang nghiêm và thiêng liêng cực kỳ chói mắt mà Tại Tại từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh sáng vàng chói mắt cùng dòng chữ vàng gần như khiến cho Tiểu Tại Tại không dám nhìn thẳng.
Cô bé cúi đầu, như hiểu mà như không hiểu hỏi: "Ba không phải là ba của Tại Tại và các anh, mà là ba của rất nhiều rất nhiều người nữa, có đúng không?"
Trong quan niệm của cô bé, từ ba này, được dùng để chỉ sự bảo vệ và an toàn tuyệt đối.
Ninh Viễn Hàng an ủi xoa xoa cái đầu nhỏ của con gái: "Đúng vậy, Tại Tại của chúng ta thật thông minh."
“Vậy thì được rồi.” Không đợi Ninh Viễn Hàng nói thêm vài lời để an ủi con, bản thân Tiểu Tại Tại đã bày tỏ sự thông cảm của mình: “Tại Tại có ba, những bạn nhỏ khác cũng phải có ba mới được”.
Ninh Viễn Hàng và Tô Hân Nghiên cùng ngạc nhiên.
Rõ ràng không ai có thể ngờ được rằng, một cô con gái mới bốn tuổi lại có thể nói ra những lời suy nghĩ giác ngộ cao như vậy.
Đồng thời, sự vui vẻ yên tâm và niềm tự hào trong đáy lòng, không thể kìm nén được.
Nụ cười trên gương mặt của hai vợ chồng rực rỡ giống như nhau.
“Tại Tại của chúng ta thật giỏi, đến đây, mẹ thưởng cho con một miếng thịt khô!” Tô Hân Nghiên gắp cho con gái một miếng thịt khô lớn, sau đó lại gắp cho ba cậu con trai mỗi người một miếng.
“Cảm ơn mẹ.” Ninh Hàn nhỏ giọng cảm ơn, trên mặt có chút áy náy không thể che giấu.
Chính là cậu bé đã không cẩn thận lỡ miệng nói ra, mới để em gái biết thông tin ngày mai ba phải đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Suy cho cùng thì đây cũng là một chuyện lớn, hai vợ chồng Ninh Viễn Hàng cũng sẽ không giấu con cả, hơn nữa ngay cả khi họ không nói ra, với sự quan sát nhạy bén của Ninh Hàn, bản thân cậu bé cũng có thể tự nhìn ra được.
Vậy nên cậu bé sớm đã biết được thông tin này.
Cậu bé chỉ là không ngờ được rằng sau khi em gái mình biết được lại phản ứng dữ dội như vậy, cũng may là ba kịp thời dỗ dành, nếu không thì không biết kết cục sẽ như thế nào.
Nhìn ra sự áy náy của con trai lớn, Tô Hân Nghiên không nói bất cứ lời an ủi nào với cậu bé, cô ấy chỉ cười dịu dàng rồi gắp thêm cho cậu bé một miếng chân giò lớn: "Mau ăn đi, chân giò này mẹ hầm cả ngày rồi, hầm mềm nhừ, bỏ vào miệng là tan ngay. "
Ninh Hàn cắn một miếng chân giò, mềm ngon đậm đà, thơm ngon đến mức lưỡi của cậu bé hận không thể nuốt xuống.
Bây giờ cậu bé đâu còn quan tâm đến cái gì mà áy náy hay không áy náy, ăn cơm mới là quan trọng nhất!
Cậu bé không nhìn thấy ba đứa nhỏ kia, trong đó có em gái, nhân lúc cậu bé ngây người hồi lâu đã lùa bao nhiêu thịt vào bát của mình?
"Đừng giành, trong bát còn nhiều lắm."
"Mấy đứa để lại cho anh một ít chứ!"
Vốn nghĩ rằng chuyện Ninh Viễn Hàng sắp rời đi sẽ trôi qua nhẹ nhàng như vậy, nhưng không ngờ được rằng buổi tối khi đi ngủ, Tiểu Tại Tại lại ôm chiếc gối nhỏ của mình, tha thiết mong chờ đứng trước cửa phòng của ba mẹ.
Cô bé làm nũng nói: "Tại Tại muốn ngủ cùng với ba mẹ."
Ninh Viễn Hàng cố giữ vẻ mặt anh tuấn của mình, rất không vui muốn đuổi con gái của mình đi nhưng lại bị vợ ngăn lại: "Bỏ đi, để cho con bé vào, anh đi suốt cả một năm mới về nhà một lần, nhân lúc bây giờ rảnh rỗi thì ở cùng với con nhiều hơn một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro