[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con

Thật ra như vậy...

Tam Miểu Nhập Thụy

2024-11-02 09:42:26

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vừa mới xoay người đã nhìn thấy bà nội Ninh đang đứng ở cạnh cửa lau nước mắt, cô ấy kinh ngạc một lát, thả con xuống rồi tới dìu bà cụ: “Mẹ, sao mẹ lại đi ra ngoài thế? Bác sĩ bảo thân thể mẹ vẫn chưa khỏi hẳn, không thể xuống giường đi lại nhiều đâu ạ.”

“Mẹ chỉ đi xem, xem một chút thôi.” Bà nội Ninh run rẩy mà được Tô Hân Nghiên dìu về, tấm lưng còng xuống.

Tiểu Tại Tại lon ton đi theo sau, vừa mới vào sân, ánh mắt đã bị hấp dẫn bởi một thứ được đặt ở trong góc.

Cô bé tò mò chạy tới, ngồi xổm xuống quan sát từ trên xuống dưới một chút, lại thử đưa tay đẩy một cái.

Lộc cộc, tiếng bánh xe gỗ lăn trên nền nhà vang lên, kéo theo tấm ván gỗ có gắn tay cầm đó cũng trượt lên phía trước theo.

Thú vị!

Ánh mắt của Tiểu Tại Tại sáng lên, không thầy dạy cũng hiểu được cách chơi chiếc xe trượt bằng gỗ này.

Hình như chiếc xe trượt này được làm riêng cho cô bé, độ cao của chỗ tay cầm vừa khéo lại rất phù hợp với cô bé. Cô nhóc hưng phấn mà đứng cả người lên, hai tay nắm chặt lấy chỗ tay cầm, yên tĩnh đợi một lúc.

...

Thời gian trôi qua, vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Tiểu Tại Tại nghi hoặc mà cúi đầu xuống, hỏi chiếc xe: “Ơ? Sao mi lại bất động thế?”

Rất ngây ngô ngốc nghếch.

“Phụt!” Tô Hân Nghiên đã đi ra ngoài sân không biết từ lúc nào, đúng lúc trông thấy dáng vẻ ngốc nghếch của con gái, không nhịn được mà bật cười ra tiếng, tức khắc dẫn tới sự chú ý của tiểu Tại Tại.

“Khụ khụ...” Cô ấy lập tức ho nhẹ, thu lại biểu cảm trên mặt, giả vờ rất nghiêm túc mà đi đến bên cạnh Tiểu Tại Tại, cầm tay cô bé rồi dạy bé chơi chiếc xe nhỏ này như thế nào: “Nào, hai tay Tại Tại nắm chặt lấy tay cầm, sau đó một chân giẫm lên ván trượt, một chân thả xuống, đạp về phía trước.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiểu Tại Tại làm theo, nhưng lại khiến mẹ quýnh lên.

“Không phải đạp cái chân ở trên ván trượt mà là cái chân đặt trên mặt đất ý!”

“Ồ.”

So với sự sốt ruột của mẹ, Tiểu Tại Tại lại cực kỳ bình tĩnh, phát hiện dùng sai chân, rất bình tĩnh mà đổi lại.

Chỉ thấy cô bé bỏ chân trái vốn đang giẫm trên ván trượt xuống, đổi cho chân phải lên, sau đó tiếp tục đạp chân phải.

Ván trượt bị đạp trượt đi, nhưng Tiểu Tại Tại vẫn còn đứng tại chỗ.

Cô bé lập tức ngẩn ra, phía trên cái đầu nhỏ mọc ra một dấu chấm hỏi to đùng: “Không phải chứ.”

Tuy cô bé chưa chơi xe trượt bao giờ, hôm nay còn là lần đầu tiên nhìn thấy loại xe này, nhưng cũng không cản trở được việc cô bé biết cách chơi xe trượt không phải như thế này.

Nếu thật sự là chơi như vậy thì rốt cuộc là Tại Tại chơi xe trượt, hay là xe trượt chơi cô bé đây?

Tô Hân Nghiên ở bên cạnh đã bị sự ngốc nghếch của con gái khiến cho che mặt lại, không đành lòng nhìn thẳng.

‘Không phải nói con gái giống ba sao, đứa bé này chắc chắn là giống ba nó, cô ấy thông minh như vậy, sao có thể sinh ra một đứa bé ngốc như thế này cơ chứ?’

“Mẹ!” Tiểu Tại Tại vừa khéo đọc được tâm tư lộ ra trên mặt mẹ, lập tức không vui, bàn tay nhỏ bé chống nạnh, lớn tiếng phản bác: “Ba không ngốc!”

Tô Hân Nghiên: “...”

Sao cô cứ cảm thấy lời này nó sai sai vậy nhỉ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng mà ngẫm nghĩ lại thì lại không thấy có chỗ nào sai.

Tránh cho con gái lại nhìn thấu tâm tư của cô ấy, Tô Hân Nghiên dứt khoát không nghĩ nữa, chuyển sang tiếp tục dạy Tiểu Tại Tại chơi xe trượt.

Lần này cô ấy không dạy bằng miệng nữa, đầu tiên bảo Tiểu Tại Tại đi xuống, còn mình thì khom người, làm mẫu ở trên đó một lúc, Tiểu Tại Tại lập tức hiểu ngay.

Cô nhóc học xong rồi còn chưa tính, lại còn chê bai mẹ: “Mẹ mà làm như vậy sớm chút thì Tại Tại đã hiểu ngay rồi.”

Tô Hân Nghiên: “...”

Hóa ra kẻ ngốc chính là cô ấy.

“U u u ~ ô ô ô~” Có món đồ chơi mới, Tiểu Tại Tại sung sướng trượt tới trượt lui trong sân, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu vui vẻ.

Sân nhà họ Ninh lớn hơn nhiều so với những nhà bình thường khác trong thôn, tuy mặt đất không phải là sàn xi măng nhưng cũng là nền đất rất bằng phẳng trơn nhẵn.

Bánh xe gỗ của xe trượt lăn trên đó chỉ có hơi xóc nảy một chút, không ảnh hưởng gì tới đứa trẻ chơi đùa.

Giữa sân bày biện một bộ bàn ghế bằng đá, Tô Hân Nghiên ngồi lên một chiếc ghế đá trong đó, mỉm cười nhìn con gái lượn vòng quanh mình.

Xe trượt chính là do Ninh Viễn Hành làm, hồi nhỏ anh ấy có học qua vài ngón nghề mộc từ thợ mộc trong thôn, tay nghề cũng tạm được, còn chủ ý về xe trượt là Tô Hân Nghiên đưa ra.

Chủ yếu là để sau khi Ninh Viễn Hành đi khỏi thì lấy ra dỗ dành con trẻ.

Bây giờ xem ra hiệu quả cũng khá ổn đấy chứ.

Thấy con chơi một mình rất vui vẻ trong sân, Tô Hân Nghiên cũng không quản cô bé nữa, chỉ dặn dò con là chỉ được chơi trong nhà, không được đi ra ngoài, sau đó cô đi tới chỗ ruộng riêng ở sau nhà để chăm sóc ruộng đồng.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con

Số ký tự: 0