[Thập Niên 70] Mẹ Kế Đoàn Sủng Tiểu Nhãi Con
Thật ra như vậy...
Tam Miểu Nhập Thụy
2024-11-02 09:42:26
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mấy hôm nay trì hoãn không ít việc, bắt côn trùng, bón phân các kiểu cũng không làm, bây giờ có thể tranh thủ thời gian xử lý, nếu không sẽ ảnh hưởng tới sự sinh trưởng của rau củ.
“Ơ? Tất cả đều đã được làm xong rồi?”
Tô Hân Nghiên tới chỗ ruộng tư của nhà mình kiểm tra, kinh ngạc phát hiện ruộng đồng đã được chăm sóc rất chu đáo, thậm chí trên lá rau vẫn còn đọng nước, đã được tưới nước rồi, hôm nay không cần phải tưới nữa.
Không cần đoán cô cũng biết được những thứ này là do ai làm.
Không khỏi cảm thấy dễ chịu.
Người đàn ông ấy, lại còn thích im lặng mà làm việc như này nữa chứ.
Nếu không còn việc gì để làm, Tô Hân Nghiên dứt khoát đào hai củ cải trắng mang về.
Hôm qua mấy anh em Ninh Hàn ăn cơm tối xong, lại chạy tới bên dòng suối nhỏ trong thôn với một đám trẻ, bắt mấy con cá nhỏ đem về.
Mỗi một con cá nhỏ chỉ dài bằng ngón tay, muốn làm thành món ăn thì hiển nhiên là không đủ, Tô Hân Nghiên bèn nảy ra ý định đem đi hầm cùng củ cải trắng thành canh cá.
Cũng có thể cho người nhà thêm chút vị thịt.
Ninh Viễn Hành vừa đi thì bà nội Ninh cũng xuất viện, ngày mùa cũng đã kết thúc, tất nhiên trong nhà không thể bữa nào cũng ăn thịt như trước được nữa.
Khôi phục về quy luật mỗi tuần một lần cố định.
Tuy nhiên bây giờ đã là cuối hè đầu thu, mà mùa thu vốn là mùa thu hoạch vạn vật, chỉ cần là đứa trẻ lớn lên trong thôn thì đều có tay nghề tìm kiếm đồ ăn, tùy tiện đi ra ngoài chơi hai vòng, về nhà có thể mang về một vài các loại rau dại, trái cây, cá để độn vào món ăn.
Ngay cả Tiểu Tại Tại cũng biết thèm ăn thì có thể đi bứt hoa hồng ở ven đường để hút mật hoa nữa.
Chơi một mình không thú vị, Tiểu Tại Tại tự mình chơi một lát đã mất đi hứng thú với xe trượt rồi, lại chuyển sang biến thành cái đuôi nhỏ, nhắm mắt theo đuôi mà đi sau lưng mẹ, ló đầu ra nhìn xem cô ấy muốn nấu món gì ngon.
“Mẹ, mẹ muốn nấu món gì thế ạ?”
“Hầm canh cá, Tại Tại có muốn uống canh cá không?” Tô Hân Nghiên vừa xử lý nguyên liệu nấu ăn, vừa dịu dàng hỏi con gái.
Tiểu Tại Tại trả lời rất tích cực: “Muốn ạ!”
“Thế Tại Tại phải nhịn một chút nhé, chúng ta đợi đến buổi tối các anh về rồi hẵng ăn cùng nhau được không nào?”
“Vâng ạ.” Đồng ý không chút do dự.
Trong suy nghĩ của cô bé, người một nhà chia sẻ đồ ăn với nhau đã là một lẽ đương nhiên rồi.
Tô Hân Nghiên cũng có ý bồi dưỡng tính cách của con cái về phương diện này. Theo cô, người hào phóng luôn làm tốt hơn người hẹp hòi. Trong mối quan hệ với người khác sau này, người như vậy đi đâu cũng tương đối được hoan nghênh.
Buổi trưa không uống canh cá, nhưng Tiểu Tại Tại uống ké được một bát sữa mạch nha từ bà nội nên cũng rất thỏa mãn.
Sữa mạch nha là do Ninh Viễn Hành mua riêng cho mẹ để bồi bổ thân thể, đây là thực phẩm dinh dưỡng tốt nhất của người dân thời đại này.
Bà cụ có thứ tốt, chắc chắn là không nỡ chiếm lấy hết làm của mình, kiểu gì cũng phải phân một chút cho con cháu mà mình yêu thương mới chịu.
Cho nên không chỉ có Tiểu Tại Tại mà ngay cả Tô Hân Nghiên cũng đều uống nửa bát sữa mạch nha trong cái nhìn chăm chú của bà nội Ninh.
Thật ra cô không có cảm giác gì với thứ này cả, dù sao thì cũng đã được nếm qua các loại món ăn ngon nhiều vô kể của đời trước nên đối với cô ấy mà nói, thực ra sữa mạch nha cũng chỉ là nước đường có vị sữa mà thôi.
Nhưng Tô Hân Nghiên sẽ không phụ tấm lòng của bà cụ, sau khi uống xong cô còn cười khen một câu ngon.
Ăn cơm trưa xong, Tô Hân Nghiên hỏi con gái: “Con muốn xuống dưới đồng làm việc với mẹ hay là ở nhà cùng bà nội thế?”
Tiểu Tại Tại khó xử.
Cô bé muốn đi ra ngoài hóng gió nhưng lại không nỡ rời khỏi bà nội.
Cuối cùng vẫn là bà nội Ninh khéo hiểu lòng người, bảo cháu đi ra ngoài với mẹ: “Buổi tối Tại Tại lại quay về với bà nội là được rồi, buổi chiều cứ đi ra ngoài làm việc giúp mẹ đi.”
Phải ha, Tiểu Tại Tại được bà nội nhắc nhở, lập tức bừng tỉnh, cô bé còn phải làm việc giúp mẹ nữa mà!
Lần này cô nhóc không do dự nữa, rất kiên quyết mà lựa chọn mẹ.
“Tại Tại sẽ đi làm việc với mẹ ạ!”
“Được rồi, thế con nhớ mang theo mũ rơm đi nhé, đừng để rám nắng đấy.” Tô Hân Nghiên nhắc nhở con gái một câu, tiếp đó quay đầu đi chuẩn bị vật dụng cần dùng để làm việc.
Chủ yếu là rót đầy bình nước để mang theo, còn phải mang cả khăn tay nữa.
Về phần nông cụ gì đó thì cần phải thống nhất đến chỗ ủy ban thôn để nhận, cái này được tính là tài sản công, không phải là tư nhân không được giữ mà là mọi người đều nghèo quá, không mua nổi.
Cán cầm gỗ thì còn được, có thể tự mình làm, nhưng mà miếng sắt trên đầu thì phải trả phiếu công nghiệp mới có thể mua được.
Mấy hôm nay trì hoãn không ít việc, bắt côn trùng, bón phân các kiểu cũng không làm, bây giờ có thể tranh thủ thời gian xử lý, nếu không sẽ ảnh hưởng tới sự sinh trưởng của rau củ.
“Ơ? Tất cả đều đã được làm xong rồi?”
Tô Hân Nghiên tới chỗ ruộng tư của nhà mình kiểm tra, kinh ngạc phát hiện ruộng đồng đã được chăm sóc rất chu đáo, thậm chí trên lá rau vẫn còn đọng nước, đã được tưới nước rồi, hôm nay không cần phải tưới nữa.
Không cần đoán cô cũng biết được những thứ này là do ai làm.
Không khỏi cảm thấy dễ chịu.
Người đàn ông ấy, lại còn thích im lặng mà làm việc như này nữa chứ.
Nếu không còn việc gì để làm, Tô Hân Nghiên dứt khoát đào hai củ cải trắng mang về.
Hôm qua mấy anh em Ninh Hàn ăn cơm tối xong, lại chạy tới bên dòng suối nhỏ trong thôn với một đám trẻ, bắt mấy con cá nhỏ đem về.
Mỗi một con cá nhỏ chỉ dài bằng ngón tay, muốn làm thành món ăn thì hiển nhiên là không đủ, Tô Hân Nghiên bèn nảy ra ý định đem đi hầm cùng củ cải trắng thành canh cá.
Cũng có thể cho người nhà thêm chút vị thịt.
Ninh Viễn Hành vừa đi thì bà nội Ninh cũng xuất viện, ngày mùa cũng đã kết thúc, tất nhiên trong nhà không thể bữa nào cũng ăn thịt như trước được nữa.
Khôi phục về quy luật mỗi tuần một lần cố định.
Tuy nhiên bây giờ đã là cuối hè đầu thu, mà mùa thu vốn là mùa thu hoạch vạn vật, chỉ cần là đứa trẻ lớn lên trong thôn thì đều có tay nghề tìm kiếm đồ ăn, tùy tiện đi ra ngoài chơi hai vòng, về nhà có thể mang về một vài các loại rau dại, trái cây, cá để độn vào món ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay cả Tiểu Tại Tại cũng biết thèm ăn thì có thể đi bứt hoa hồng ở ven đường để hút mật hoa nữa.
Chơi một mình không thú vị, Tiểu Tại Tại tự mình chơi một lát đã mất đi hứng thú với xe trượt rồi, lại chuyển sang biến thành cái đuôi nhỏ, nhắm mắt theo đuôi mà đi sau lưng mẹ, ló đầu ra nhìn xem cô ấy muốn nấu món gì ngon.
“Mẹ, mẹ muốn nấu món gì thế ạ?”
“Hầm canh cá, Tại Tại có muốn uống canh cá không?” Tô Hân Nghiên vừa xử lý nguyên liệu nấu ăn, vừa dịu dàng hỏi con gái.
Tiểu Tại Tại trả lời rất tích cực: “Muốn ạ!”
“Thế Tại Tại phải nhịn một chút nhé, chúng ta đợi đến buổi tối các anh về rồi hẵng ăn cùng nhau được không nào?”
“Vâng ạ.” Đồng ý không chút do dự.
Trong suy nghĩ của cô bé, người một nhà chia sẻ đồ ăn với nhau đã là một lẽ đương nhiên rồi.
Tô Hân Nghiên cũng có ý bồi dưỡng tính cách của con cái về phương diện này. Theo cô, người hào phóng luôn làm tốt hơn người hẹp hòi. Trong mối quan hệ với người khác sau này, người như vậy đi đâu cũng tương đối được hoan nghênh.
Buổi trưa không uống canh cá, nhưng Tiểu Tại Tại uống ké được một bát sữa mạch nha từ bà nội nên cũng rất thỏa mãn.
Sữa mạch nha là do Ninh Viễn Hành mua riêng cho mẹ để bồi bổ thân thể, đây là thực phẩm dinh dưỡng tốt nhất của người dân thời đại này.
Bà cụ có thứ tốt, chắc chắn là không nỡ chiếm lấy hết làm của mình, kiểu gì cũng phải phân một chút cho con cháu mà mình yêu thương mới chịu.
Cho nên không chỉ có Tiểu Tại Tại mà ngay cả Tô Hân Nghiên cũng đều uống nửa bát sữa mạch nha trong cái nhìn chăm chú của bà nội Ninh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra cô không có cảm giác gì với thứ này cả, dù sao thì cũng đã được nếm qua các loại món ăn ngon nhiều vô kể của đời trước nên đối với cô ấy mà nói, thực ra sữa mạch nha cũng chỉ là nước đường có vị sữa mà thôi.
Nhưng Tô Hân Nghiên sẽ không phụ tấm lòng của bà cụ, sau khi uống xong cô còn cười khen một câu ngon.
Ăn cơm trưa xong, Tô Hân Nghiên hỏi con gái: “Con muốn xuống dưới đồng làm việc với mẹ hay là ở nhà cùng bà nội thế?”
Tiểu Tại Tại khó xử.
Cô bé muốn đi ra ngoài hóng gió nhưng lại không nỡ rời khỏi bà nội.
Cuối cùng vẫn là bà nội Ninh khéo hiểu lòng người, bảo cháu đi ra ngoài với mẹ: “Buổi tối Tại Tại lại quay về với bà nội là được rồi, buổi chiều cứ đi ra ngoài làm việc giúp mẹ đi.”
Phải ha, Tiểu Tại Tại được bà nội nhắc nhở, lập tức bừng tỉnh, cô bé còn phải làm việc giúp mẹ nữa mà!
Lần này cô nhóc không do dự nữa, rất kiên quyết mà lựa chọn mẹ.
“Tại Tại sẽ đi làm việc với mẹ ạ!”
“Được rồi, thế con nhớ mang theo mũ rơm đi nhé, đừng để rám nắng đấy.” Tô Hân Nghiên nhắc nhở con gái một câu, tiếp đó quay đầu đi chuẩn bị vật dụng cần dùng để làm việc.
Chủ yếu là rót đầy bình nước để mang theo, còn phải mang cả khăn tay nữa.
Về phần nông cụ gì đó thì cần phải thống nhất đến chỗ ủy ban thôn để nhận, cái này được tính là tài sản công, không phải là tư nhân không được giữ mà là mọi người đều nghèo quá, không mua nổi.
Cán cầm gỗ thì còn được, có thể tự mình làm, nhưng mà miếng sắt trên đầu thì phải trả phiếu công nghiệp mới có thể mua được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro