[Thập Niên 70] Mẹ Kế Kiều Diễm Và Trượng Phu Lạnh Lùng
Hạ Diễm (4)
Lưu Yên La
2024-09-04 09:59:04
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Do Hà Đông Xuyên chỉ là tiểu đoàn trưởng nên ngôi nhà không quá lớn, tổng diện tích khoảng 60 mét vuông, kết cấu gồm hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một nhà tắm.
Hai gian phòng ngủ không lớn, nhưng phòng khách lại tương đối rộng rãi, hoặc cũng có thể là bởi vì đồ đạc quá ít - chỉ có một cái bàn ăn hình tròn cùng một cái tủ ngăn kéo bốn tầng. Mặc dù nơi này không lớn nhưng ở thì rất thuận tiện, vòi nước lắp trong nhà, trong phòng tắm có một bồn cầu ngồi xổm bằng sứ. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tô Đình cho rằng vẫn có thể sống tiếp những ngày tháng tiếp theo.
Sau khi rửa hộp cơm, Tô Đình vào phòng tắm rửa tay lần nữa, cô không dùng xà phòng, ở nhà chỉ có một cục xà phòng thơm, Hạ Diễm sẽ dùng khi đi tắm, cô nghi ngờ Hạ Đông Xuyên cũng dùng cục xà phòng này, nên hai ngày nay cô đều tắm bằng nước sạch.
Trước đây cô mong có thể xuyên về, chỗ có thể ở tạm bợ cô liền cũng tạm bợ. Bây giờ cô đã bỏ đi cái suy nghĩ đó rồi, phải chuẩn bị cho cuộc sống lâu dài ở cái thời đại này, có một số việc vô cùng cấp bách.
Vì vậy, sau khi ra khỏi phòng tắm, Tô Đình đi thẳng vào phòng ngủ chính, mở tủ quần áo ra và tìm thấy một hộp thiếc từ bên trong.
Mặc dù Hạ Đông Xuyên không hài lòng với việc nguyên thân là vợ của mình, nhưng dù sao cô ấy cũng là con gái của bạn thân của mẹ anh, những thứ cần cho việc kết hôn đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, bao gồm cả “ba vật dụng lớn” đang rất thịnh hành.
“Ba vật dụng lớn”: Trung Quốc mỗi thời kỳ sẽ có ba mặt hàng đồ gia dụng quan trọng nhất, thường là những vật dụng đắt tiền trong sính lễ các cặp đôi mới cưới, với mong muốn thể hiện khả năng vật chất. Thập niên 70, ba mặt hàng này là đồng hồ, xe đạp và máy may.
Tuy nhiên, Hạ Đông Xuyên không chắc nguyên thân có cần ba vật dụng lớn hay không, cho nên ngoài đông hồ ra thì máy may và xe đạp là phiếu và tiền tương đương. Nếu cô ấy cần thì sau khi theo quân đội lên đảo có thể đưa thêm, không cần thì bán phiếu cho người khác cũng được.
Nguyên thân đương nhiên là không thể bán lại phiếu cho người khác, đây là sính lễ mà Hạ Đông Xuyên chuẩn bị cho cô ấy, cho dù cô ấy không dùng đến, cũng phải mua về và đặt ở đó.
Theo lý thuyết thì hàng hoá của hợp tác xã mua bán trên đảo có ba vật dụng lớn, nhưng nó lại thuộc vào hàng hiếm quanh năm, nằm trong trạng thái cần thuyên chuyển hàng hoá. Mà Hạ Đông Xuyên hai tháng trước đã xin nghỉ hai lần, sau khi quay lại bận không ngừng tay, không có thời gian cùng nguyên thân vào thành phố mua xe đạp và máy may.
Nguyên thân cũng không muốn đến thành phố một mình, cô ấy lớn ngần này ngoại trừ cùng Hạ Đông Xuyên đến đảo Bình Xuyên ra thì chưa từng một mình đi xa. Thế nên việc này liền bị gác lại.
Vì vậy, sau khi Tô Đình đến đây, cô vẫn còn một khoản tiền gửi ngân hàng đáng kể trong tay. Trong đó, khoản lớn nhất đương nhiên là sính lễ Hạ Đông Xuyên tặng. Những năm này, sính lễ cưới vợ ở nông thôn đều là tám đồng tám, mười tám đồng tám, vượt qua năm mươi đồng đã coi là sính lễ kếch xù rồi. Sính lễ ở thủ đô sẽ cao hơn chút, nhưng cơ bản cũng chỉ trong khoảng hai trăm đồng.
Nhưng mẹ Hạ thích Tô Đình, ngoài tiền riêng của Hạ Đông Xuyên, bà ấy còn giúp đỡ thêm một ít, góp thêm 688 đồng để đưa cho Tô Đình.
Do Hà Đông Xuyên chỉ là tiểu đoàn trưởng nên ngôi nhà không quá lớn, tổng diện tích khoảng 60 mét vuông, kết cấu gồm hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một nhà tắm.
Hai gian phòng ngủ không lớn, nhưng phòng khách lại tương đối rộng rãi, hoặc cũng có thể là bởi vì đồ đạc quá ít - chỉ có một cái bàn ăn hình tròn cùng một cái tủ ngăn kéo bốn tầng. Mặc dù nơi này không lớn nhưng ở thì rất thuận tiện, vòi nước lắp trong nhà, trong phòng tắm có một bồn cầu ngồi xổm bằng sứ. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Tô Đình cho rằng vẫn có thể sống tiếp những ngày tháng tiếp theo.
Sau khi rửa hộp cơm, Tô Đình vào phòng tắm rửa tay lần nữa, cô không dùng xà phòng, ở nhà chỉ có một cục xà phòng thơm, Hạ Diễm sẽ dùng khi đi tắm, cô nghi ngờ Hạ Đông Xuyên cũng dùng cục xà phòng này, nên hai ngày nay cô đều tắm bằng nước sạch.
Trước đây cô mong có thể xuyên về, chỗ có thể ở tạm bợ cô liền cũng tạm bợ. Bây giờ cô đã bỏ đi cái suy nghĩ đó rồi, phải chuẩn bị cho cuộc sống lâu dài ở cái thời đại này, có một số việc vô cùng cấp bách.
Vì vậy, sau khi ra khỏi phòng tắm, Tô Đình đi thẳng vào phòng ngủ chính, mở tủ quần áo ra và tìm thấy một hộp thiếc từ bên trong.
Mặc dù Hạ Đông Xuyên không hài lòng với việc nguyên thân là vợ của mình, nhưng dù sao cô ấy cũng là con gái của bạn thân của mẹ anh, những thứ cần cho việc kết hôn đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, bao gồm cả “ba vật dụng lớn” đang rất thịnh hành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ba vật dụng lớn”: Trung Quốc mỗi thời kỳ sẽ có ba mặt hàng đồ gia dụng quan trọng nhất, thường là những vật dụng đắt tiền trong sính lễ các cặp đôi mới cưới, với mong muốn thể hiện khả năng vật chất. Thập niên 70, ba mặt hàng này là đồng hồ, xe đạp và máy may.
Tuy nhiên, Hạ Đông Xuyên không chắc nguyên thân có cần ba vật dụng lớn hay không, cho nên ngoài đông hồ ra thì máy may và xe đạp là phiếu và tiền tương đương. Nếu cô ấy cần thì sau khi theo quân đội lên đảo có thể đưa thêm, không cần thì bán phiếu cho người khác cũng được.
Nguyên thân đương nhiên là không thể bán lại phiếu cho người khác, đây là sính lễ mà Hạ Đông Xuyên chuẩn bị cho cô ấy, cho dù cô ấy không dùng đến, cũng phải mua về và đặt ở đó.
Theo lý thuyết thì hàng hoá của hợp tác xã mua bán trên đảo có ba vật dụng lớn, nhưng nó lại thuộc vào hàng hiếm quanh năm, nằm trong trạng thái cần thuyên chuyển hàng hoá. Mà Hạ Đông Xuyên hai tháng trước đã xin nghỉ hai lần, sau khi quay lại bận không ngừng tay, không có thời gian cùng nguyên thân vào thành phố mua xe đạp và máy may.
Nguyên thân cũng không muốn đến thành phố một mình, cô ấy lớn ngần này ngoại trừ cùng Hạ Đông Xuyên đến đảo Bình Xuyên ra thì chưa từng một mình đi xa. Thế nên việc này liền bị gác lại.
Vì vậy, sau khi Tô Đình đến đây, cô vẫn còn một khoản tiền gửi ngân hàng đáng kể trong tay. Trong đó, khoản lớn nhất đương nhiên là sính lễ Hạ Đông Xuyên tặng. Những năm này, sính lễ cưới vợ ở nông thôn đều là tám đồng tám, mười tám đồng tám, vượt qua năm mươi đồng đã coi là sính lễ kếch xù rồi. Sính lễ ở thủ đô sẽ cao hơn chút, nhưng cơ bản cũng chỉ trong khoảng hai trăm đồng.
Nhưng mẹ Hạ thích Tô Đình, ngoài tiền riêng của Hạ Đông Xuyên, bà ấy còn giúp đỡ thêm một ít, góp thêm 688 đồng để đưa cho Tô Đình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro