[Thập Niên 70] Mẹ Kế Kiều Diễm Và Trượng Phu Lạnh Lùng
Thằng Nhãi Ranh...
Lưu Yên La
2024-09-04 09:59:04
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiền chiết khấu cho máy khâu và xe đạp đều trong khoảng 150 tệ. Hạ Đông Xuyên đã đưa ra tổng cộng 400 đồng và hai tấm phiếu tương ứng.
Nhà họ Tô thương con gái, cũng vì chênh lệch giữa hai nhà quá lớn nên không giữ lại một xu sính lễ, còn đưa cho nguyên thân 50 tệ. Số tiền đó và sính lễ của Hạ Đông Xuyên gộp chung lại coi như là của hồi môn.
Ngoài tiền mừng cưới, sau khi đến đảo, Hạ Đông Xuyên còn cho nguyên thân một khoản chi phí chi tiêu trong nhà, năm mươi đồng.
Nhà họ Tô được coi là giàu có trong đại đội, nhưng không thể so với nhà họ Hạ. Nguyên thân học nội trú ở trường cấp hai, sinh hoạt phí một tuần không đến ba đồng. Sau này, cô ấy trở thành người ghi điểm, được trả công điểm, một năm cũng tiêu tốn khoảng hai ba mươi đồng.
Sau khi kết hôn, đột nhiên có nhiều tiền như vậy, nguyên thân cũng không dám tiêu quá nhiều, đồ mua thêm, toàn là nhu yếu phẩm như củi, gạo, dầu, muối, nồi và chảo. Bây giờ đã nửa tháng trôi qua, phí chi tiêu trong nhà vẫn còn lại một nửa.
Tuy rằng phí chi tiêu trong nhà không thể tính là tiền tiết kiệm của cô, nhưng ba khoản tiền khác cũng không ít, cộng lại cũng hơn một nghìn một trăm!
Tô Đình tính toán giá cả trong thời đại này, lại nhìn cuộn nhân dân tệ lớn trong hộp thiếc, trong lòng cũng dần dần yên tâm. Trong tay có tiền, lòng không loạn, cô bây giờ chính là như vậy.
Ngoài tiền ra, trong hộp thiếc còn có rất nhiều sổ sách và phiếu, trong sổ bao gồm ngũ cốc, than đá công nghiệp và lương thực không thiết yếu, tất cả đều do bên quân đội cấp phát sau khi đăng ký hộ khẩu xong. Lại có thêm phiếu nhu yếu phẩm như: phiếu lương thực, phiếu dầu, phiếu vải, phiếu thịt, xà phòng, phiếu diêm v.v...
Phần lớn phiếu lương thực là do Hạ Đông Xuyên đưa cho nguyên thân, còn có phiếu công nghiệp được trả theo lương, cứ mười tệ một phiếu, lương của anh cao, tích cóp được không ít. Hầu hết các phiếu khác được nhận cùng với sổ, thuộc về định lượng cung cấp hàng tháng.
Tô Đình lấy ra phiếu xà phòng từ bên trong, vào thời điểm này, mỗi tháng mỗi gia đình có thể mua sáu cục xà phòng, trước đây nguyên thân chưa từng mua, cô định đến hợp tác xã mua bán để sử dụng hết phiếu này.
Ngoại trừ việc rửa tay, thật ra cô không bao giờ dùng chung xà phòng với người khác. Không những không dùng chung thôi mà cô còn phải để riêng xà bông gội đầu, tắm rửa, để riêng xà phòng giặt quần áo, chỉ cần tính nhẩm trong bụng thôi, một tháng sáu cục xà bông cô có thể dùng được một nửa trong số chúng.
May mà có phiếu công nghiệp, có thể mua được rất nhiều thứ, từ nhỏ nhặt như bóng đèn hay xà phòng đến những thứ to hơn như máy may hay xe đạp.
Với tiền lương của Hạ Đông Xuyên, cô có thể sử dụng xà phòng tùy thích, nếu hợp tác xã mua bán có, cô còn có thể mua xà phòng thơm, thứ này tốt hơn nhiều so với xà phòng thường. Cũng cần mua thêm mấy cái chậu tráng men, bây giờ trong phòng tắm chỉ có một cái thùng sắt, hai cái chậu tráng men, một cái rửa mặt một cái rửa chân, không cần nghĩ, nhất định là cả nhà dùng chung chứ không lệch đi đâu được. Cô sẽ phải mua hai cái cho mình, để sử dụng riêng biệt với họ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Đình cảm thấy mình phải mua quá nhiều thứ, vì vậy cô dứt khoát không chia phiếu ra, mà cảm thấy mình nên mang theo tất cả những tấm phiếu có thể sử dụng, đặc biệt là phiếu công nghiệp.
Tiền chiết khấu cho máy khâu và xe đạp đều trong khoảng 150 tệ. Hạ Đông Xuyên đã đưa ra tổng cộng 400 đồng và hai tấm phiếu tương ứng.
Nhà họ Tô thương con gái, cũng vì chênh lệch giữa hai nhà quá lớn nên không giữ lại một xu sính lễ, còn đưa cho nguyên thân 50 tệ. Số tiền đó và sính lễ của Hạ Đông Xuyên gộp chung lại coi như là của hồi môn.
Ngoài tiền mừng cưới, sau khi đến đảo, Hạ Đông Xuyên còn cho nguyên thân một khoản chi phí chi tiêu trong nhà, năm mươi đồng.
Nhà họ Tô được coi là giàu có trong đại đội, nhưng không thể so với nhà họ Hạ. Nguyên thân học nội trú ở trường cấp hai, sinh hoạt phí một tuần không đến ba đồng. Sau này, cô ấy trở thành người ghi điểm, được trả công điểm, một năm cũng tiêu tốn khoảng hai ba mươi đồng.
Sau khi kết hôn, đột nhiên có nhiều tiền như vậy, nguyên thân cũng không dám tiêu quá nhiều, đồ mua thêm, toàn là nhu yếu phẩm như củi, gạo, dầu, muối, nồi và chảo. Bây giờ đã nửa tháng trôi qua, phí chi tiêu trong nhà vẫn còn lại một nửa.
Tuy rằng phí chi tiêu trong nhà không thể tính là tiền tiết kiệm của cô, nhưng ba khoản tiền khác cũng không ít, cộng lại cũng hơn một nghìn một trăm!
Tô Đình tính toán giá cả trong thời đại này, lại nhìn cuộn nhân dân tệ lớn trong hộp thiếc, trong lòng cũng dần dần yên tâm. Trong tay có tiền, lòng không loạn, cô bây giờ chính là như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài tiền ra, trong hộp thiếc còn có rất nhiều sổ sách và phiếu, trong sổ bao gồm ngũ cốc, than đá công nghiệp và lương thực không thiết yếu, tất cả đều do bên quân đội cấp phát sau khi đăng ký hộ khẩu xong. Lại có thêm phiếu nhu yếu phẩm như: phiếu lương thực, phiếu dầu, phiếu vải, phiếu thịt, xà phòng, phiếu diêm v.v...
Phần lớn phiếu lương thực là do Hạ Đông Xuyên đưa cho nguyên thân, còn có phiếu công nghiệp được trả theo lương, cứ mười tệ một phiếu, lương của anh cao, tích cóp được không ít. Hầu hết các phiếu khác được nhận cùng với sổ, thuộc về định lượng cung cấp hàng tháng.
Tô Đình lấy ra phiếu xà phòng từ bên trong, vào thời điểm này, mỗi tháng mỗi gia đình có thể mua sáu cục xà phòng, trước đây nguyên thân chưa từng mua, cô định đến hợp tác xã mua bán để sử dụng hết phiếu này.
Ngoại trừ việc rửa tay, thật ra cô không bao giờ dùng chung xà phòng với người khác. Không những không dùng chung thôi mà cô còn phải để riêng xà bông gội đầu, tắm rửa, để riêng xà phòng giặt quần áo, chỉ cần tính nhẩm trong bụng thôi, một tháng sáu cục xà bông cô có thể dùng được một nửa trong số chúng.
May mà có phiếu công nghiệp, có thể mua được rất nhiều thứ, từ nhỏ nhặt như bóng đèn hay xà phòng đến những thứ to hơn như máy may hay xe đạp.
Với tiền lương của Hạ Đông Xuyên, cô có thể sử dụng xà phòng tùy thích, nếu hợp tác xã mua bán có, cô còn có thể mua xà phòng thơm, thứ này tốt hơn nhiều so với xà phòng thường. Cũng cần mua thêm mấy cái chậu tráng men, bây giờ trong phòng tắm chỉ có một cái thùng sắt, hai cái chậu tráng men, một cái rửa mặt một cái rửa chân, không cần nghĩ, nhất định là cả nhà dùng chung chứ không lệch đi đâu được. Cô sẽ phải mua hai cái cho mình, để sử dụng riêng biệt với họ.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Đình cảm thấy mình phải mua quá nhiều thứ, vì vậy cô dứt khoát không chia phiếu ra, mà cảm thấy mình nên mang theo tất cả những tấm phiếu có thể sử dụng, đặc biệt là phiếu công nghiệp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro