Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con Ở Hải Đảo
Giấc Mộng Xuân...
Phiên Gia Thái Thái
2024-09-07 08:16:36
nhóm dịch: bánh bao
Lâm Nhan cảm thấy có chút không đúng, từ khi nào mà giấc mộng xuân của cô trở nên chân thực như vậy? Còn đưa cả bản thân vào?
Hôm qua trước khi tan tầm, bài báo mấy lần sửa đổi của Lâm Nhan rốt cục cũng được biên tập viên tôn kính tán thành, nhận được thư trúng tuyển, cô điên cuồng ăn một chậu tôm hùm đất, tuân theo thói quen của người xưa trước khi đi ngủ mở trang web đọc tiểu thuyết có cảnh nóng bỏng, vui vẻ tiến vào mộng đẹp.
Tác giả kia hầm thịt rất lợi hại chính là hậu kỳ cốt truyện luôn chạy lệch, bá tổng tiểu bí tốc độ cao đua xe lập tức xuyên đến thập niên bảy mươi làm cái gì mà văn học Hán.
Trong giấc mơ của Lâm Nhan, chỉ nghe thấy người ta gọi Thanh niên trí thức Tùy”, mấu chốt là Thanh niên trí thức Tùy này trông rất đẹp trai nữa, mũi cao ánh mắt ngay thẳng.
Trông tinh thần có chút không tốt lắm, hẳn là do bệnh tật.
Ôi mẹ ơi, bệnh kiều đẹp trai. Trông chỗ nào cũng vô cùng hợp gu Lâm Nhan.
Lâm Nhan bị nhiệm vụ nghiên cứu khoa học đè nén không thở nổi trong mộng cực kỳ lớn mật, tiến lại gần phả hô hấp lên mặt thanh niên, thanh niên trí thức Tùy anh cũng thích tôi sao?”
Mắt thường có thể thấy được, da mặt trắng xanh kia nhanh chóng nhuộm một lớp màu đỏ mỏng.
Lâm Nhan nhìn yết hầu của thanh niên lăn qua lăn, ngón tay vuốt ve chốc lát, một giây sau liền nhìn thấy cả người đàn ông run lên.
Hành động này khiến Lâm Nhan nhịn không được nở nụ cười, “Anh có phải nhịn rất vất vả hay không?”
“Cô đừng như vậy.”
Nhìn người run rẩy, Lâm Nhan nhịn không được nở nụ cười, “Tôi như thế nào?”
Dù sao cũng chỉ là một giấc mộng, tỉnh giấc cô vẫn là nghiên cứu khoa học khổ cực kia.
Trong mộng không chọc ghẹo soái ca này một phen, chẳng phải là đã bỏ qua một cơ hội tốt sao hả?
“Kỳ thật tôi cũng...”
“Chú hai thím hai, cháu không có lừa mọi người đâu, vừa rồi cháu nhìn thấy Lâm Nhan đi về phía này này, mấy ngày nay em ấy vẫn lẩm bẩm tên thanh niên trí thức Tùy, vậy nhất định là tới tìm thanh niên trí thức Tùy nha. Triệu doanh trưởng sắp tới gặp Lâm Nhan rồi, nếu không tìm được người thì hôn sự này không phải tuột mất sao?”
Lâm Nhan hoảng hốt, Triệu doanh trưởng gì?
Hướng đi của giấc mơ này có chút không thích hợp nha má ơi.
Cũng may cô nằm mơ thành thói quen, gặp phải nguy hiểm véo mình một cái là có thể tỉnh lại.
Lâm Nhan xuống tay còn rất ngoan độc, nghe được kêu lên một tiếng đau đớn, cô có chút bối rối, “Anh hừ cái gì?”
Người trên giường cắn răng nói: “Cô véo trúng tôi.”
Lâm Nhan lúc này mới phát hiện chỗ mình véo không đúng lắm, cô vén chăn lên nhìn, chính mình suýt nữa véo tới....
Cửa phòng từ bên ngoài bị người đá văng ra, tiếng thét chói tai của người phụ nữ gần như lật lên nóc nhà, “Lâm Nhan, cô làm gì trên giường thanh niên trí thức Tùy hả?”
Lâm Nhan quay đầu lại nhìn mấy người giết vào, lại nhìn thanh niên trí thức Tùy bệnh tật trên giường, cô chậm rãi trợn trắng mắt, làm bộ ngất đi.
Lâm Nhan cảm thấy có chút không đúng, từ khi nào mà giấc mộng xuân của cô trở nên chân thực như vậy? Còn đưa cả bản thân vào?
Hôm qua trước khi tan tầm, bài báo mấy lần sửa đổi của Lâm Nhan rốt cục cũng được biên tập viên tôn kính tán thành, nhận được thư trúng tuyển, cô điên cuồng ăn một chậu tôm hùm đất, tuân theo thói quen của người xưa trước khi đi ngủ mở trang web đọc tiểu thuyết có cảnh nóng bỏng, vui vẻ tiến vào mộng đẹp.
Tác giả kia hầm thịt rất lợi hại chính là hậu kỳ cốt truyện luôn chạy lệch, bá tổng tiểu bí tốc độ cao đua xe lập tức xuyên đến thập niên bảy mươi làm cái gì mà văn học Hán.
Trong giấc mơ của Lâm Nhan, chỉ nghe thấy người ta gọi Thanh niên trí thức Tùy”, mấu chốt là Thanh niên trí thức Tùy này trông rất đẹp trai nữa, mũi cao ánh mắt ngay thẳng.
Trông tinh thần có chút không tốt lắm, hẳn là do bệnh tật.
Ôi mẹ ơi, bệnh kiều đẹp trai. Trông chỗ nào cũng vô cùng hợp gu Lâm Nhan.
Lâm Nhan bị nhiệm vụ nghiên cứu khoa học đè nén không thở nổi trong mộng cực kỳ lớn mật, tiến lại gần phả hô hấp lên mặt thanh niên, thanh niên trí thức Tùy anh cũng thích tôi sao?”
Mắt thường có thể thấy được, da mặt trắng xanh kia nhanh chóng nhuộm một lớp màu đỏ mỏng.
Lâm Nhan nhìn yết hầu của thanh niên lăn qua lăn, ngón tay vuốt ve chốc lát, một giây sau liền nhìn thấy cả người đàn ông run lên.
Hành động này khiến Lâm Nhan nhịn không được nở nụ cười, “Anh có phải nhịn rất vất vả hay không?”
“Cô đừng như vậy.”
Nhìn người run rẩy, Lâm Nhan nhịn không được nở nụ cười, “Tôi như thế nào?”
Dù sao cũng chỉ là một giấc mộng, tỉnh giấc cô vẫn là nghiên cứu khoa học khổ cực kia.
Trong mộng không chọc ghẹo soái ca này một phen, chẳng phải là đã bỏ qua một cơ hội tốt sao hả?
“Kỳ thật tôi cũng...”
“Chú hai thím hai, cháu không có lừa mọi người đâu, vừa rồi cháu nhìn thấy Lâm Nhan đi về phía này này, mấy ngày nay em ấy vẫn lẩm bẩm tên thanh niên trí thức Tùy, vậy nhất định là tới tìm thanh niên trí thức Tùy nha. Triệu doanh trưởng sắp tới gặp Lâm Nhan rồi, nếu không tìm được người thì hôn sự này không phải tuột mất sao?”
Lâm Nhan hoảng hốt, Triệu doanh trưởng gì?
Hướng đi của giấc mơ này có chút không thích hợp nha má ơi.
Cũng may cô nằm mơ thành thói quen, gặp phải nguy hiểm véo mình một cái là có thể tỉnh lại.
Lâm Nhan xuống tay còn rất ngoan độc, nghe được kêu lên một tiếng đau đớn, cô có chút bối rối, “Anh hừ cái gì?”
Người trên giường cắn răng nói: “Cô véo trúng tôi.”
Lâm Nhan lúc này mới phát hiện chỗ mình véo không đúng lắm, cô vén chăn lên nhìn, chính mình suýt nữa véo tới....
Cửa phòng từ bên ngoài bị người đá văng ra, tiếng thét chói tai của người phụ nữ gần như lật lên nóc nhà, “Lâm Nhan, cô làm gì trên giường thanh niên trí thức Tùy hả?”
Lâm Nhan quay đầu lại nhìn mấy người giết vào, lại nhìn thanh niên trí thức Tùy bệnh tật trên giường, cô chậm rãi trợn trắng mắt, làm bộ ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro