Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con
Chương 38
Phất Tinh Thần
2024-10-13 17:13:11
“Em ấy ăn rồi, nó là một đứa tham ăn.”
“Đã ăn bao nhiêu rồi?”
“Cha cho em ấy ăn nửa cái màn thầu rồi.”
Giang Uyển cạn lời, người đàn ông này căn bản là không biết con trai mình có thể ăn bao nhiêu thì no đúng không? Cho một bé trai ba tuổi ăn nửa cái màn thầu, mà cái màn thầu này cũng có lớn lắm đâu, làm sao mà đứa trẻ no được?
Cô lấy trong hộp một cái màn thầu, bẻ đôi ra rồi chia cho Đại Bảo, Nhị Bảo mỗi đứa một nửa, nếu cô không nhìn nhầm thì Đại Bảo cũng đang nuốt nước bọt.
Đại Bảo chậm rãi tới nhận màn thầu nói: “Cảm ơn mẹ kế.”
Nhị Bảo cũng học theo anh trai: “Cảm ơn mẹ kế.”
Giang Uyển cười cười nhìn ba anh em, tính cách cũng không tồi đó.
Ăn sáng xong, cô lấy trong tủ mấy bộ quần áo mẹ cô đã may cho mấy đứa trẻ ra: “Đại Bảo, con đưa em trai em gái vào đây.”
Giang Uyển cầm ba bộ đồ muốn thử cho ba anh em Đại Bảo, nếu rộng một chút thì vẫn có thể mặc được, nhưng mà nếu đồ bị nhỏ thì có hơi phiền phức rồi.
Đại Bảo ôm Tam Bảo vào, Nhị Bảo đi theo phía sau anh trai.
“Wow, có quần áo mới!” Nhị Bảo thấy có quần áo mới thì rất cao hứng, mỗi năm chỉ khi đến tết cậu bé mới có thêm quần áo mới thôi.
Đại Bảo muốn em trai im lặng một chút nhưng nhìn thấy bộ đồ màu xanh quân đội trong tay mẹ kế thì không thể mở miệng ngăn em trai nữa, cậu bé cũng rất mong chờ có quần áo mới.
Giang Uyển nhìn thấy ba đứa trẻ vui vẻ như vậy, cô cũng vui lây. Có quần áo mới thật sự là một điều hạnh phúc.
Cô đặt mấy bộ quần áo mới lên giường, cầm một bộ đưa cho Đại Bảo: “Đây là… ừm, bà ngoại của các con may, mỗi đứa hai bộ, mặc thử xem có vừa không, Đại Bảo, con có thể tự mặc đồ rồi đúng không?”
Đại Bảo đặt Tam Bảo lên giường, cầm bộ quần áo mới, mừng rỡ đỏ cả mặt: “Tự biết mặc được rồi, cảm ơn mẹ kế, cảm ơn bà ngoại kế.”
Giang Uyển cô bị mấy đứa trẻ gọi là mẹ kế thì không sao nhưng nếu để mẹ cô biết bà bị gọi là bà ngoại kế thì chắc chắn sẽ rất tức giận.
Thật ra, chủ yếu là đã sống qua một lần nên cách nhìn và lí giải với mọi chuyện của cô đều sẽ bao dung hơn, kiếp trước yêu đương đồng tính cô cũng chấp nhận được rồi, huống chi chỉ bị gọi là mẹ kế.
Kiếp trước cô thích trẻ con nhưng cô không có con nên bây giờ có ba đứa nhóc như vậy đương nhiên là cô sẽ càng yêu thương hơn rồi.
“Nhị Bảo biết mặc đồ không?” Giang Uyển nhìn Nhị Bảo hỏi. Nhị Bảo và em ba của cô xêm xêm tuổi, hơn ba tuổi rồi nhưng Thạch Đầu vẫn chưa tự mặc đồ được.
“Biết ạ!” Nhị Bảo đưa đôi mắt sáng ngời nhìn cô.
“Được, vậy con tự mặc đồ nhé, bây giờ sẽ giúp Tam Bảo mặc đồ, nếu con mặc không được thì gọi mẹ nhé.”
Giang Uyển vẫn còn lải nhải thì Đại Bảo và Nhị Bảo đã cởi giày, leo lên giường bắt đầu thay quần áo mới rồi.
Cô nhìn rồi bật cười, Tam Bảo đang nằm trên giường bi bô khua tay múa chân. Cô bế bé lên, mặc quần áo mới vào cho bé, mặc dù hơi rộng một chút nhưng trẻ con mà, dăm ba hôm là đồ sẽ vừa người ngay.
Mặc đồ rộng một chút cũng không sao.
Đại Bảo trong chốc lát là đã thay đồ xong rồi, cậu bé còn qua giúp em trai mặc đồ, Nhị Bảo mặc xong thì vui vẻ nhảy nhót trên giường.
Ba đứa trẻ mặc ba bộ đồ màu xanh quân đội, nhìn có sức sống hơn nhiều. Nhìn lại thì thấy bọn chúng có lẽ là giống bố hơn giống mẹ.
Quần áo đều hơi bị rộng một chút, có lẽ là do mẹ cô cố ý may rộng như vậy.
Cô cởi quần áo mới của Tam Bảo ra, nói với hai đứa trẻ còn lại: “Đừng nhảy nữa, hai con cũng cởi quần áo ra đi, bao giờ giặt sạch phơi khô rồi lại mặc.”
“Đã ăn bao nhiêu rồi?”
“Cha cho em ấy ăn nửa cái màn thầu rồi.”
Giang Uyển cạn lời, người đàn ông này căn bản là không biết con trai mình có thể ăn bao nhiêu thì no đúng không? Cho một bé trai ba tuổi ăn nửa cái màn thầu, mà cái màn thầu này cũng có lớn lắm đâu, làm sao mà đứa trẻ no được?
Cô lấy trong hộp một cái màn thầu, bẻ đôi ra rồi chia cho Đại Bảo, Nhị Bảo mỗi đứa một nửa, nếu cô không nhìn nhầm thì Đại Bảo cũng đang nuốt nước bọt.
Đại Bảo chậm rãi tới nhận màn thầu nói: “Cảm ơn mẹ kế.”
Nhị Bảo cũng học theo anh trai: “Cảm ơn mẹ kế.”
Giang Uyển cười cười nhìn ba anh em, tính cách cũng không tồi đó.
Ăn sáng xong, cô lấy trong tủ mấy bộ quần áo mẹ cô đã may cho mấy đứa trẻ ra: “Đại Bảo, con đưa em trai em gái vào đây.”
Giang Uyển cầm ba bộ đồ muốn thử cho ba anh em Đại Bảo, nếu rộng một chút thì vẫn có thể mặc được, nhưng mà nếu đồ bị nhỏ thì có hơi phiền phức rồi.
Đại Bảo ôm Tam Bảo vào, Nhị Bảo đi theo phía sau anh trai.
“Wow, có quần áo mới!” Nhị Bảo thấy có quần áo mới thì rất cao hứng, mỗi năm chỉ khi đến tết cậu bé mới có thêm quần áo mới thôi.
Đại Bảo muốn em trai im lặng một chút nhưng nhìn thấy bộ đồ màu xanh quân đội trong tay mẹ kế thì không thể mở miệng ngăn em trai nữa, cậu bé cũng rất mong chờ có quần áo mới.
Giang Uyển nhìn thấy ba đứa trẻ vui vẻ như vậy, cô cũng vui lây. Có quần áo mới thật sự là một điều hạnh phúc.
Cô đặt mấy bộ quần áo mới lên giường, cầm một bộ đưa cho Đại Bảo: “Đây là… ừm, bà ngoại của các con may, mỗi đứa hai bộ, mặc thử xem có vừa không, Đại Bảo, con có thể tự mặc đồ rồi đúng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại Bảo đặt Tam Bảo lên giường, cầm bộ quần áo mới, mừng rỡ đỏ cả mặt: “Tự biết mặc được rồi, cảm ơn mẹ kế, cảm ơn bà ngoại kế.”
Giang Uyển cô bị mấy đứa trẻ gọi là mẹ kế thì không sao nhưng nếu để mẹ cô biết bà bị gọi là bà ngoại kế thì chắc chắn sẽ rất tức giận.
Thật ra, chủ yếu là đã sống qua một lần nên cách nhìn và lí giải với mọi chuyện của cô đều sẽ bao dung hơn, kiếp trước yêu đương đồng tính cô cũng chấp nhận được rồi, huống chi chỉ bị gọi là mẹ kế.
Kiếp trước cô thích trẻ con nhưng cô không có con nên bây giờ có ba đứa nhóc như vậy đương nhiên là cô sẽ càng yêu thương hơn rồi.
“Nhị Bảo biết mặc đồ không?” Giang Uyển nhìn Nhị Bảo hỏi. Nhị Bảo và em ba của cô xêm xêm tuổi, hơn ba tuổi rồi nhưng Thạch Đầu vẫn chưa tự mặc đồ được.
“Biết ạ!” Nhị Bảo đưa đôi mắt sáng ngời nhìn cô.
“Được, vậy con tự mặc đồ nhé, bây giờ sẽ giúp Tam Bảo mặc đồ, nếu con mặc không được thì gọi mẹ nhé.”
Giang Uyển vẫn còn lải nhải thì Đại Bảo và Nhị Bảo đã cởi giày, leo lên giường bắt đầu thay quần áo mới rồi.
Cô nhìn rồi bật cười, Tam Bảo đang nằm trên giường bi bô khua tay múa chân. Cô bế bé lên, mặc quần áo mới vào cho bé, mặc dù hơi rộng một chút nhưng trẻ con mà, dăm ba hôm là đồ sẽ vừa người ngay.
Mặc đồ rộng một chút cũng không sao.
Đại Bảo trong chốc lát là đã thay đồ xong rồi, cậu bé còn qua giúp em trai mặc đồ, Nhị Bảo mặc xong thì vui vẻ nhảy nhót trên giường.
Ba đứa trẻ mặc ba bộ đồ màu xanh quân đội, nhìn có sức sống hơn nhiều. Nhìn lại thì thấy bọn chúng có lẽ là giống bố hơn giống mẹ.
Quần áo đều hơi bị rộng một chút, có lẽ là do mẹ cô cố ý may rộng như vậy.
Cô cởi quần áo mới của Tam Bảo ra, nói với hai đứa trẻ còn lại: “Đừng nhảy nữa, hai con cũng cởi quần áo ra đi, bao giờ giặt sạch phơi khô rồi lại mặc.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro