[Thập Niên 70] Mẹ Xinh Đẹp Hàng Ngày Nuôi Con
Đầu Cá Nấu Tiêu...
Hàn Đông
2024-11-04 09:21:11
Cố Thanh Hàn hơi ngước mắt nhìn cô một cái, không nói gì, giơ tay chặt xuống, đầu cá đã chặt xong xuôi được bỏ vào trong đĩa.
Chẳng qua chỉ có một nửa đầu cá, không biết anh giữ lại một nửa khác dùng để làm gì.
Không chờ Ôn Noãn hỏi. Cố Thanh Hàn lại lấy ớt với tỏi trong giỏ xách ở bếp ra, rửa, rồi trực tiếp cắt đầu, rải vuông vức lên phía trên đầu cá.
Ôn Noãn còn muốn tự mình ra tay, nhưng Cố Thanh Hàn đã thành thạo trộn xì dầu muối, sau đó bỏ vào trong nồi nấu.
Cố Thanh Hàn nấu cơm xong xuôi, lại ngồi xổm nhìn lửa của lòng bếp trước mặt.
Nhà bếp không đủ ánh sáng, nhưng lòng bếp chập chờn ánh lửa chiếu rõ đường nét khuôn mặt của Cố Thanh Hàn, vừa nghiêm túc lại vừa chăm chú.
Ôn Noãn cảm giác hình như mình cũng không giúp đỡ được cái gì, cứ như vậy nhìn người khác bận rộn, mà bản thân lại đứng không thì có hơi là lạ.
Do dự một lúc, Ôn Noãn đi qua tủ bên kia lấy ra hai chiếc đĩa lớn, múc hai gáo nước nóng rửa sạch một chút, bỏ đầu cá vừa đặt trên thớt gỗ bên cạnh vào.
Cố Thanh Hàn liếc nhìn cô, lại lần nữa cầm dao lên, không mặn không nhạt nói: “Em đi trông con đi, ở đây để anh."
Ôn Noãn nghĩ hai người đợi ở chỗ này cũng rất khó chịu, bèn gật đầu: “Vâng."
Mới đi từ nhà bếp ra, Ôn Noãn đã nghe thấy đứa bé y y nha nha mấy tiếng.
Nghĩ lúc này đã là buổi tối, Ôn Noãn liền dứt khoát tắm cho đứa nhỏ trước.
Mà Cố Thanh Hàn ở bên nhà bếp bên kia, không biết là có con mắt thứ ba hay gì, nghe thấy động tĩnh của căn phòng xong, trực tiếp múc nửa thùng nước nóng cùng với nửa thùng nước lạnh tiến đến, đặt xuống bên cạnh cửa.
Lúc này, Cố Thanh Hàn gõ cửa.
Cố Thanh Hàn nhìn Ôn Noãn cầm quần áo và khăn mặt để tắm cho đứa nhỏ trong tay, liền hỏi: "Có cần giúp không?"
Cho tới nay toàn là một mình Ôn Noãn bế con, đến ngay cả Triệu Ngũ Châu cũng rất ít phụ giúp một tay, cho nên việc tắm rửa này thực ra không đến mức cần người hỗ trợ.
Mà vả lại hình như Triệu Ngũ Châu vẫn chưa về, nghĩ chắc Cố Thanh Hàn cũng chưa làm xong cơm.
Ôn Noãn đặt quần áo và khăn mặt trong tay vào bên giường, sau đó bế đứa bé lên, lắc đầu, trầm giọng nói: "Không cần, anh còn đang bận việc mà."
Cố Thanh Hàn nhìn đứa bé trong lòng Ôn Noãn, ngoan ngoãn đáng yêu, không khóc không nháo, bèn nói: "Nếu không đủ nước, em cứ gọi anh tiếp."
Sau đó, rồi lại đi ra.
Ôn Noãn nhìn hai thùng nước Cố Thanh Hàn bê vào, đừng nói là tắm cho đứa bé, chính cô tắm cũng đủ rồi.
Xuyên tới thời đại năm 1970 này, việc Ôn Noãn nhức đầu nhất chính là tắm.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chẳng qua chỉ có một nửa đầu cá, không biết anh giữ lại một nửa khác dùng để làm gì.
Không chờ Ôn Noãn hỏi. Cố Thanh Hàn lại lấy ớt với tỏi trong giỏ xách ở bếp ra, rửa, rồi trực tiếp cắt đầu, rải vuông vức lên phía trên đầu cá.
Ôn Noãn còn muốn tự mình ra tay, nhưng Cố Thanh Hàn đã thành thạo trộn xì dầu muối, sau đó bỏ vào trong nồi nấu.
Cố Thanh Hàn nấu cơm xong xuôi, lại ngồi xổm nhìn lửa của lòng bếp trước mặt.
Nhà bếp không đủ ánh sáng, nhưng lòng bếp chập chờn ánh lửa chiếu rõ đường nét khuôn mặt của Cố Thanh Hàn, vừa nghiêm túc lại vừa chăm chú.
Ôn Noãn cảm giác hình như mình cũng không giúp đỡ được cái gì, cứ như vậy nhìn người khác bận rộn, mà bản thân lại đứng không thì có hơi là lạ.
Do dự một lúc, Ôn Noãn đi qua tủ bên kia lấy ra hai chiếc đĩa lớn, múc hai gáo nước nóng rửa sạch một chút, bỏ đầu cá vừa đặt trên thớt gỗ bên cạnh vào.
Cố Thanh Hàn liếc nhìn cô, lại lần nữa cầm dao lên, không mặn không nhạt nói: “Em đi trông con đi, ở đây để anh."
Ôn Noãn nghĩ hai người đợi ở chỗ này cũng rất khó chịu, bèn gật đầu: “Vâng."
Mới đi từ nhà bếp ra, Ôn Noãn đã nghe thấy đứa bé y y nha nha mấy tiếng.
Nghĩ lúc này đã là buổi tối, Ôn Noãn liền dứt khoát tắm cho đứa nhỏ trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà Cố Thanh Hàn ở bên nhà bếp bên kia, không biết là có con mắt thứ ba hay gì, nghe thấy động tĩnh của căn phòng xong, trực tiếp múc nửa thùng nước nóng cùng với nửa thùng nước lạnh tiến đến, đặt xuống bên cạnh cửa.
Lúc này, Cố Thanh Hàn gõ cửa.
Cố Thanh Hàn nhìn Ôn Noãn cầm quần áo và khăn mặt để tắm cho đứa nhỏ trong tay, liền hỏi: "Có cần giúp không?"
Cho tới nay toàn là một mình Ôn Noãn bế con, đến ngay cả Triệu Ngũ Châu cũng rất ít phụ giúp một tay, cho nên việc tắm rửa này thực ra không đến mức cần người hỗ trợ.
Mà vả lại hình như Triệu Ngũ Châu vẫn chưa về, nghĩ chắc Cố Thanh Hàn cũng chưa làm xong cơm.
Ôn Noãn đặt quần áo và khăn mặt trong tay vào bên giường, sau đó bế đứa bé lên, lắc đầu, trầm giọng nói: "Không cần, anh còn đang bận việc mà."
Cố Thanh Hàn nhìn đứa bé trong lòng Ôn Noãn, ngoan ngoãn đáng yêu, không khóc không nháo, bèn nói: "Nếu không đủ nước, em cứ gọi anh tiếp."
Sau đó, rồi lại đi ra.
Ôn Noãn nhìn hai thùng nước Cố Thanh Hàn bê vào, đừng nói là tắm cho đứa bé, chính cô tắm cũng đủ rồi.
Xuyên tới thời đại năm 1970 này, việc Ôn Noãn nhức đầu nhất chính là tắm.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro