[Thập Niên 70] Mẹ Xinh Đẹp Hàng Ngày Nuôi Con
Đầu Cá Nấu Tiêu...
Hàn Đông
2024-11-04 09:21:11
Nhà tắm trong nhà rất đơn sơ lại còn nhỏ hẹp, xoay người có chút khó khăn, hơn nữa cánh cửa kia lung lay sắp đổ, không khóa được.
Bởi vì bình thường trong nhà có một người đàn ông trưởng thành là Cố Thanh Tùng, Ôn Noãn nghĩ cũng có chút khó chịu, lúc bình thường nếu không ra cửa cô sẽ không tắm, mà trực tiếp lau người ở ngay trong phòng.
Tắm cho đứa bé thì dễ dàng hơn một chút, có thể bê nước vào trong phòng, bỏ vào trong chậu sứ rồi tắm rửa.
Chẳng qua là chậu sứ kia cũng không lớn, chỉ to bằng chậu rửa mặt nhỏ, hai ba gáo nước là dùng hết.
Cố Thanh Hàn lại có thể mang hai thùng nước đến.
Cũng tốt, cô cũng đi tắm rửa.
Thuận tiện gội đầu luôn.
*
Chờ cô tắm rửa xong đi ra, Triệu Ngũ Châu đã mang theo hai bó rau xanh trở về, thấy Ôn Noãn từ nhà tắm đi ra, bà ta liền nói mấy câu kì quái: "Trời tối rồi mà bác gái Triệu ở sân bên cạnh còn lôi kéo tôi nói chuyện cả một buổi chiều, làm tôi mệt chết luôn, quay về nhà còn phải nấu cơm, sao số tôi lại khổ như vậy..."
Vừa dứt lời, bóng người cao lớn của Cố Thanh Hàn từ nhà bếp đi ra, trong tay vẫn còn bưng đĩa đầu cá nấu tiêu thơm ngát, bên trên còn rải một tầng ớt màu đỏ, khiến người ta vừa liếc mắt nhìn đã thèm nhỏ dãi.
Triệu Ngũ Châu vội vã để cái làn trong tay xuống, hai tay xoa xoa vào vạt quần áo, mặt cười dịu dàng nói: "Ôi, đây không phải thằng cả nhà ta sao?"
“Thằng cả, con trở về lúc nào vậy? Tại sao trở về cũng không viết thư cho mẹ, để mẹ mua chút thịt trước, làm bữa ăn ngon cho con!"
Cố Thanh Hàn đặt đĩa đầu cá nấu tiêu tản ra mùi thơm nồng nàn xông vào mũi xuống bàn vuông ở trong phòng khách, nói với Triệu Ngũ Châu: "Mẹ, con cũng vừa mới về."
"Cơm đã nấu xong, mẹ đi rửa tay rồi ăn cơm." Cố Thanh Hàn lại hỏi: "Đúng rồi, Thanh Tùng đâu?"
Triệu Ngũ Châu lớn giọng đáp: "À, hai ngày này Thanh Tùng trực ca đêm, không cần chờ nó."
Đợi Triệu Ngũ Châu đi vào, Cố Thanh Hàn nhìn về phía Ôn Noãn mới vừa từ phòng tắm đi ra, ánh đèn vàng trong phòng chiếu lên người cô làm cô càng thêm vẻ dịu dàng. Gương mặt trắng nõn dính ít nước, mà ngay cả mắt cũng ướt nhẹp, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời im lặng.
Cố Thanh Hàn thu hồi tầm mắt, nói với Ôn Noãn: "Có thể ăn cơm rồi."
Ôn Noãn gật đầu: "Ừm, được."
Nói xong liền chuẩn bị ôm đứa bé ra khỏi phòng.
Triệu Ngũ Châu mừng vì Cố Thanh Hàn về nhà, trong lúc hai người họ nói chuyện, bà ta cũng đã ôm lấy đứa nhỏ đang chơi ở trong nôi ra rồi, lại còn vừa đi vừa nói: "Chiêu Đệ, cháu xem ai về kìa? Ba của cháu về đó! Nào nào, chúng ta để ba ôm một lần có được không?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bởi vì bình thường trong nhà có một người đàn ông trưởng thành là Cố Thanh Tùng, Ôn Noãn nghĩ cũng có chút khó chịu, lúc bình thường nếu không ra cửa cô sẽ không tắm, mà trực tiếp lau người ở ngay trong phòng.
Tắm cho đứa bé thì dễ dàng hơn một chút, có thể bê nước vào trong phòng, bỏ vào trong chậu sứ rồi tắm rửa.
Chẳng qua là chậu sứ kia cũng không lớn, chỉ to bằng chậu rửa mặt nhỏ, hai ba gáo nước là dùng hết.
Cố Thanh Hàn lại có thể mang hai thùng nước đến.
Cũng tốt, cô cũng đi tắm rửa.
Thuận tiện gội đầu luôn.
*
Chờ cô tắm rửa xong đi ra, Triệu Ngũ Châu đã mang theo hai bó rau xanh trở về, thấy Ôn Noãn từ nhà tắm đi ra, bà ta liền nói mấy câu kì quái: "Trời tối rồi mà bác gái Triệu ở sân bên cạnh còn lôi kéo tôi nói chuyện cả một buổi chiều, làm tôi mệt chết luôn, quay về nhà còn phải nấu cơm, sao số tôi lại khổ như vậy..."
Vừa dứt lời, bóng người cao lớn của Cố Thanh Hàn từ nhà bếp đi ra, trong tay vẫn còn bưng đĩa đầu cá nấu tiêu thơm ngát, bên trên còn rải một tầng ớt màu đỏ, khiến người ta vừa liếc mắt nhìn đã thèm nhỏ dãi.
Triệu Ngũ Châu vội vã để cái làn trong tay xuống, hai tay xoa xoa vào vạt quần áo, mặt cười dịu dàng nói: "Ôi, đây không phải thằng cả nhà ta sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thằng cả, con trở về lúc nào vậy? Tại sao trở về cũng không viết thư cho mẹ, để mẹ mua chút thịt trước, làm bữa ăn ngon cho con!"
Cố Thanh Hàn đặt đĩa đầu cá nấu tiêu tản ra mùi thơm nồng nàn xông vào mũi xuống bàn vuông ở trong phòng khách, nói với Triệu Ngũ Châu: "Mẹ, con cũng vừa mới về."
"Cơm đã nấu xong, mẹ đi rửa tay rồi ăn cơm." Cố Thanh Hàn lại hỏi: "Đúng rồi, Thanh Tùng đâu?"
Triệu Ngũ Châu lớn giọng đáp: "À, hai ngày này Thanh Tùng trực ca đêm, không cần chờ nó."
Đợi Triệu Ngũ Châu đi vào, Cố Thanh Hàn nhìn về phía Ôn Noãn mới vừa từ phòng tắm đi ra, ánh đèn vàng trong phòng chiếu lên người cô làm cô càng thêm vẻ dịu dàng. Gương mặt trắng nõn dính ít nước, mà ngay cả mắt cũng ướt nhẹp, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời im lặng.
Cố Thanh Hàn thu hồi tầm mắt, nói với Ôn Noãn: "Có thể ăn cơm rồi."
Ôn Noãn gật đầu: "Ừm, được."
Nói xong liền chuẩn bị ôm đứa bé ra khỏi phòng.
Triệu Ngũ Châu mừng vì Cố Thanh Hàn về nhà, trong lúc hai người họ nói chuyện, bà ta cũng đã ôm lấy đứa nhỏ đang chơi ở trong nôi ra rồi, lại còn vừa đi vừa nói: "Chiêu Đệ, cháu xem ai về kìa? Ba của cháu về đó! Nào nào, chúng ta để ba ôm một lần có được không?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro