[Thập Niên 70] Mẹ Xinh Đẹp Hàng Ngày Nuôi Con
Đầu Cá Nấu Tiêu...
Hàn Đông
2024-11-04 09:21:11
Lúc bình thường không cho Triệu Ngũ Châu bế, lúc bị bế lên đứa bé vội quay đi quay lại, vừa thấy Ôn Noãn đã vội vươn cánh tay về phía cô.
Ôn Noãn vô thức nhìn Cố Thanh Hàn, thấy đối phương khẽ sửng sốt, nói: “Anh đi xới cơm."
Lúc chạng vạng biết được con có chút sợ mình, bây giờ Cố Thanh Hàn cũng không dám lại thử bế đứa nhỏ nữa.
Lúc ăn cơm, Triệu Ngũ Châu luôn mồm nói chuyện với Cố Thanh Hàn, phần lớn là Triệu Ngũ Châu hỏi, Cố Thanh Hàn trả lời.
Chuyện hai người nói đều là chuyện của anh ở quân khu, còn cả chuyện đến thành phố Bắc.
Bởi vì Ôn Noãn phải cho đứa bé ăn cơm, một câu cũng không nói ra, mà cũng không biết nên nói cái gì.
Vả lại cô vẫn chưa biết phải mở miệng nói với Cố Thanh Hàn chuyện theo quân đến thành phố Bắc như thế nào, càng không muốn nói ngay trước mặt Triệu Ngũ Châu.
Tuy rằng quan hệ của Triệu Ngũ Châu với cô không được tốt lắm, nhưng Ôn Noãn biết, Triệu Ngũ Châu không muốn cô theo Cố Thanh Hàn đi theo quân.
Dù sao cái này có nghĩa là, về sau khả năng tiền trợ cấp của Cố Thanh Hàn sẽ rơi vào trong tay cô.
Nếu như cô không theo quân, ít nhất tiền trợ cấp mỗi tháng của Cố Thanh Hàn sẽ có một khoản đến tay Triệu Ngũ Châu.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Thanh Hàn đứng lên cầm bát đũa cất đi, dáng vẻ lạnh nhạt dọn dẹp nhà bếp.
Mặc dù Triệu Ngũ Châu không ưng mắt, luôn cảm thấy mấy chuyện rửa bát lặt vặt này ắt hẳn phải là phụ nữ làm, chẳng qua dù bà ta đã ra hiệu cho Cố Thanh Hàn vài lần, để anh gọi Ôn Noãn đến rửa, thế nhưng anh lại giống như không hiểu được, thuần thục cầm bát đi rửa sạch sẽ.
Triệu Ngũ Châu không còn gì để nói, dù sao không cần bà ta làm là được.
*
Trong nhà chỉ có hai căn phòng, cô cùng Triệu Ngũ Châu mỗi người ngủ một phòng, Cố Thanh Tùng ngủ ngay trên giường lớn ở phòng khách.
Ôn Noãn nghe Triệu Ngũ Châu nói rằng Cố Thanh Tùng trực ca đêm, vậy tối nay cô không cần ngủ chung với Cố Thanh Hàn nữa.
Vừa nghĩ tới việc bọn họ phải nằm cùng một chiếc giường, Ôn Noãn khó tránh khỏi việc có chút khẩn trương, vội ôm đứa bé trở về phòng từ sớm, chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng Triệu Ngũ Châu còn hành động nhanh hơn cô một bước, liếc mắt nhìn Ôn Noãn, nói: "Đêm nay tôi cho đứa bé ngủ, cô với Thanh Hàn ngủ sớm chút đi."
Nói rồi, vội ôm lấy đứa bé trong ngực Ôn Noãn đi, còn nói: "Chiêu Đệ, bà nội cho cháu đi ngủ nha!"
Đứa bé đã ăn no uống say, cũng không ầm ĩ gì, để mặc cho Triệu Ngũ Châu ôm đi.
Lúc Triệu Ngũ Châu đi qua người Cố Thanh Hàn, bà ta nhỏ giọng thì thầm: "Thanh Hàn, về phòng với vợ con sớm một chút, thừa dịp hai ngày nghỉ này, nhanh chóng kiếm thêm một cậu con trai nữa đi."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ôn Noãn vô thức nhìn Cố Thanh Hàn, thấy đối phương khẽ sửng sốt, nói: “Anh đi xới cơm."
Lúc chạng vạng biết được con có chút sợ mình, bây giờ Cố Thanh Hàn cũng không dám lại thử bế đứa nhỏ nữa.
Lúc ăn cơm, Triệu Ngũ Châu luôn mồm nói chuyện với Cố Thanh Hàn, phần lớn là Triệu Ngũ Châu hỏi, Cố Thanh Hàn trả lời.
Chuyện hai người nói đều là chuyện của anh ở quân khu, còn cả chuyện đến thành phố Bắc.
Bởi vì Ôn Noãn phải cho đứa bé ăn cơm, một câu cũng không nói ra, mà cũng không biết nên nói cái gì.
Vả lại cô vẫn chưa biết phải mở miệng nói với Cố Thanh Hàn chuyện theo quân đến thành phố Bắc như thế nào, càng không muốn nói ngay trước mặt Triệu Ngũ Châu.
Tuy rằng quan hệ của Triệu Ngũ Châu với cô không được tốt lắm, nhưng Ôn Noãn biết, Triệu Ngũ Châu không muốn cô theo Cố Thanh Hàn đi theo quân.
Dù sao cái này có nghĩa là, về sau khả năng tiền trợ cấp của Cố Thanh Hàn sẽ rơi vào trong tay cô.
Nếu như cô không theo quân, ít nhất tiền trợ cấp mỗi tháng của Cố Thanh Hàn sẽ có một khoản đến tay Triệu Ngũ Châu.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Thanh Hàn đứng lên cầm bát đũa cất đi, dáng vẻ lạnh nhạt dọn dẹp nhà bếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù Triệu Ngũ Châu không ưng mắt, luôn cảm thấy mấy chuyện rửa bát lặt vặt này ắt hẳn phải là phụ nữ làm, chẳng qua dù bà ta đã ra hiệu cho Cố Thanh Hàn vài lần, để anh gọi Ôn Noãn đến rửa, thế nhưng anh lại giống như không hiểu được, thuần thục cầm bát đi rửa sạch sẽ.
Triệu Ngũ Châu không còn gì để nói, dù sao không cần bà ta làm là được.
*
Trong nhà chỉ có hai căn phòng, cô cùng Triệu Ngũ Châu mỗi người ngủ một phòng, Cố Thanh Tùng ngủ ngay trên giường lớn ở phòng khách.
Ôn Noãn nghe Triệu Ngũ Châu nói rằng Cố Thanh Tùng trực ca đêm, vậy tối nay cô không cần ngủ chung với Cố Thanh Hàn nữa.
Vừa nghĩ tới việc bọn họ phải nằm cùng một chiếc giường, Ôn Noãn khó tránh khỏi việc có chút khẩn trương, vội ôm đứa bé trở về phòng từ sớm, chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng Triệu Ngũ Châu còn hành động nhanh hơn cô một bước, liếc mắt nhìn Ôn Noãn, nói: "Đêm nay tôi cho đứa bé ngủ, cô với Thanh Hàn ngủ sớm chút đi."
Nói rồi, vội ôm lấy đứa bé trong ngực Ôn Noãn đi, còn nói: "Chiêu Đệ, bà nội cho cháu đi ngủ nha!"
Đứa bé đã ăn no uống say, cũng không ầm ĩ gì, để mặc cho Triệu Ngũ Châu ôm đi.
Lúc Triệu Ngũ Châu đi qua người Cố Thanh Hàn, bà ta nhỏ giọng thì thầm: "Thanh Hàn, về phòng với vợ con sớm một chút, thừa dịp hai ngày nghỉ này, nhanh chóng kiếm thêm một cậu con trai nữa đi."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro