Thập Niên 70: Mỹ Nhân Hằng Ngày Nuôi Con
Chương 23
Hạ Vãn Ca
2024-10-16 23:11:37
Cả đám vừa quay đầu đã nhìn thấy Nhạc Hải Đường dẫn theo Nhạc Đô Đô không biết xuất hiện ở chỗ đó từ lúc nào.
Đứa trẻ chống tay lên eo, tức giận trừng mắt nhìn bọn họ: “Các người ở sau lưng người khác nói xấu thì đều là người xấu, sớm muộn gì công an cũng qua bắt các người.”
“Còn có mợ cả.” Cậu nhóc nhìn chằm Tô Lan, tức giận đến mức lông mày đều nhăn lại: “Hôm nay nhặt được trứng gà, cháu sẽ không cho mợ cả ăn.”
Nói xấu người khác mà còn bị bắt tại trận, cả người Tô Lan đều không thoải mái, cô ta nhanh chóng dỗ Đô Đô: “Đâu có, mọi người đang đùa thôi, không nói xấu mẹ con, thật đó!”
“Con và mẹ con đều nghe được rồi, đừng nghĩ lừa được con và mẹ.” Đô Đô cắn môi, bởi vì tức giận nên khuôn mặt non nớt của nhóc có chút đỏ.
Hải Đường nhìn thấy cậu nhóc tức giận đến mức cả vai run rẩy liền vỗ nhẹ cậu nhóc, cất bước đi về phía trước nhìn Tô Lan, cười lạnh hỏi: “Chị dâu, lúc nào chị kêu tôi làm mà tôi không làm?”
“Chị đừng quên, bao nhiêu quần áo của Hiểu Đông và Hiểu Linh nhà các người đều là tôi giặt? Vậy lúc đó sao chị không nói tôi không làm được gì đi?”
Hai người đi theo Tô Lan nhìn thấy tình hình mưa gió này, muốn giải thích nhưng không biết giải thích từ đâu, chỉ có thể im lặng lùi về sau.
Đôi mắt đen của cô giống như vòng xoáy, có thể làm người khác choáng váng, bây giờ Tô Lan có chút chóng mặt.
Hải Đường trước đây đều rất ôn nhu, từ khi chưa lập gia đình mà sinh con, cô hoàn toàn im lặng, từ đó cũng chưa từng hung dữ với ai như vậy, bây giờ rõ ràng người vẫn vậy, nhưng ánh mắt nhìn người khác làm sao mỉa mai như thế?
Thấy cô ta không nói, Hải Đường lại áp sát, đôi mắt như sương nói: “Tôi không gả, nhưng có chỗ nào khác với các người ngày nào cũng ra đồng kiếm công điểm không?”
“Tôi ở nhà không có ăn không, chị quản tôi gả hay không gả à?”
Cô biết vì sao hôm nay Tô Lan vẫn luôn không thoải mái, bởi vì hôm qua đã rút phải căn nhà không tốt, nhưng chị ta không thể cứ như vậy mà trút toàn bộ tức giận ra ngoài chứ?
Đứa trẻ chống tay lên eo, tức giận trừng mắt nhìn bọn họ: “Các người ở sau lưng người khác nói xấu thì đều là người xấu, sớm muộn gì công an cũng qua bắt các người.”
“Còn có mợ cả.” Cậu nhóc nhìn chằm Tô Lan, tức giận đến mức lông mày đều nhăn lại: “Hôm nay nhặt được trứng gà, cháu sẽ không cho mợ cả ăn.”
Nói xấu người khác mà còn bị bắt tại trận, cả người Tô Lan đều không thoải mái, cô ta nhanh chóng dỗ Đô Đô: “Đâu có, mọi người đang đùa thôi, không nói xấu mẹ con, thật đó!”
“Con và mẹ con đều nghe được rồi, đừng nghĩ lừa được con và mẹ.” Đô Đô cắn môi, bởi vì tức giận nên khuôn mặt non nớt của nhóc có chút đỏ.
Hải Đường nhìn thấy cậu nhóc tức giận đến mức cả vai run rẩy liền vỗ nhẹ cậu nhóc, cất bước đi về phía trước nhìn Tô Lan, cười lạnh hỏi: “Chị dâu, lúc nào chị kêu tôi làm mà tôi không làm?”
“Chị đừng quên, bao nhiêu quần áo của Hiểu Đông và Hiểu Linh nhà các người đều là tôi giặt? Vậy lúc đó sao chị không nói tôi không làm được gì đi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người đi theo Tô Lan nhìn thấy tình hình mưa gió này, muốn giải thích nhưng không biết giải thích từ đâu, chỉ có thể im lặng lùi về sau.
Đôi mắt đen của cô giống như vòng xoáy, có thể làm người khác choáng váng, bây giờ Tô Lan có chút chóng mặt.
Hải Đường trước đây đều rất ôn nhu, từ khi chưa lập gia đình mà sinh con, cô hoàn toàn im lặng, từ đó cũng chưa từng hung dữ với ai như vậy, bây giờ rõ ràng người vẫn vậy, nhưng ánh mắt nhìn người khác làm sao mỉa mai như thế?
Thấy cô ta không nói, Hải Đường lại áp sát, đôi mắt như sương nói: “Tôi không gả, nhưng có chỗ nào khác với các người ngày nào cũng ra đồng kiếm công điểm không?”
“Tôi ở nhà không có ăn không, chị quản tôi gả hay không gả à?”
Cô biết vì sao hôm nay Tô Lan vẫn luôn không thoải mái, bởi vì hôm qua đã rút phải căn nhà không tốt, nhưng chị ta không thể cứ như vậy mà trút toàn bộ tức giận ra ngoài chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro