Thập Niên 70: Mỹ Nhân Hằng Ngày Nuôi Con
Chương 24
Hạ Vãn Ca
2024-10-16 23:11:37
Hải Đường không khỏi nghĩ thầm: Hay thật đấy, chị ta tưởng cô là quả hồng mềm dễ bóp nên mới chĩa mũi nhọn về cô đây mà!
“Hải Đường, tôi không có ý đó.” Vẻ mặt Tô Lan cười làm lành, bị ép lùi về sau mấy bước, cô ta không cẩn thận, bỗng dưới chân giẫm lên tảng đá, cả người trực tiếp ngã xuống, trên mặt đất một tiếng “phốc” ngã trước mặt của cô.
Mặt đất vốn dĩ không bằng phẳng, còn có rất nhiều đá nhỏ, ngã như vậy, đau đến xém chút nữa kêu lên.
Hai người phía sau thấy vậy nhanh chóng đỡ cô ta lên.
Hải Đường nhìn cô ta, âm thanh giễu cợt: “Chị dâu, chị đang làm gì vậy? Không cần quỳ xuống hành lễ như vậy đâu, tôi xem như là tha thứ cho chị đó.”
Đau nhói từ xương chậu mơ hồ truyền tới, Tô Lan nhìn thấy ý cười đường hoàng của cô, cắn răng trong lòng thầm mắng, chẳng qua tôi vô tình ngã liền nghĩ rằng tôi đang quỳ sao?
Mặt mũi cũng lớn nhỉ! Đúng là đồ không có giáo dưỡng!
Nhưng vì đang đuối lí nên cô ta không dám phẫn nộ nói ra.
Hải Đường nhìn thấy khuôn mặt Tô Lan bởi vì đau đớn mà thay đổi xanh trắng một trận, trong lòng dễ chịu rồi, cô dẫn cậu nhóc tới gần cô ta: “Có điều sau này chị nói phải cần chú ý, bằng không tôi mà nghe được, tôi sẽ không có tính tình tốt như vậy đâu.”
Nói xong, cô liền dẫn cậu nhóc đi, bỏ qua ba người họ, trực tiếp về nhà.
Trên đường cậu nhóc không vui, Hải Đường nghĩ lại dáng vẻ che chở của cậu vừa nãy, trong lòng mềm nhũn, sau đó bắt đầu dỗ cậu nhóc, lại bảo đảm tối nay cho cậu ăn thêm trứng gà sắc mặt cậu mới hòa hoãn lại.
Vừa vào nhà, Hải Đường nhìn thấy trong nhà chính Triệu Thúy Xuân cùng với một người phụ nữ trung niên đang cười nói.
Mà cô gái ngồi kế bên vội vàng đứng dậy, đôi mắt hạnh hơi cong, ngọt ngào kêu Hải Đường: “Chị Hải Đường, cuối cùng mọi người cũng về rồi!”
Cô ta nói xong, nhìn thấy cậu nhóc bên cạnh Hải Đường, đôi mắt sáng ngời.
Kiếp trước, cô ta cũng là cô gái được nuông chiều trong nhà, nhưng kết hôn gặp người không tốt, từ đó cuộc sống khổ cực lầm than.
“Hải Đường, tôi không có ý đó.” Vẻ mặt Tô Lan cười làm lành, bị ép lùi về sau mấy bước, cô ta không cẩn thận, bỗng dưới chân giẫm lên tảng đá, cả người trực tiếp ngã xuống, trên mặt đất một tiếng “phốc” ngã trước mặt của cô.
Mặt đất vốn dĩ không bằng phẳng, còn có rất nhiều đá nhỏ, ngã như vậy, đau đến xém chút nữa kêu lên.
Hai người phía sau thấy vậy nhanh chóng đỡ cô ta lên.
Hải Đường nhìn cô ta, âm thanh giễu cợt: “Chị dâu, chị đang làm gì vậy? Không cần quỳ xuống hành lễ như vậy đâu, tôi xem như là tha thứ cho chị đó.”
Đau nhói từ xương chậu mơ hồ truyền tới, Tô Lan nhìn thấy ý cười đường hoàng của cô, cắn răng trong lòng thầm mắng, chẳng qua tôi vô tình ngã liền nghĩ rằng tôi đang quỳ sao?
Mặt mũi cũng lớn nhỉ! Đúng là đồ không có giáo dưỡng!
Nhưng vì đang đuối lí nên cô ta không dám phẫn nộ nói ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hải Đường nhìn thấy khuôn mặt Tô Lan bởi vì đau đớn mà thay đổi xanh trắng một trận, trong lòng dễ chịu rồi, cô dẫn cậu nhóc tới gần cô ta: “Có điều sau này chị nói phải cần chú ý, bằng không tôi mà nghe được, tôi sẽ không có tính tình tốt như vậy đâu.”
Nói xong, cô liền dẫn cậu nhóc đi, bỏ qua ba người họ, trực tiếp về nhà.
Trên đường cậu nhóc không vui, Hải Đường nghĩ lại dáng vẻ che chở của cậu vừa nãy, trong lòng mềm nhũn, sau đó bắt đầu dỗ cậu nhóc, lại bảo đảm tối nay cho cậu ăn thêm trứng gà sắc mặt cậu mới hòa hoãn lại.
Vừa vào nhà, Hải Đường nhìn thấy trong nhà chính Triệu Thúy Xuân cùng với một người phụ nữ trung niên đang cười nói.
Mà cô gái ngồi kế bên vội vàng đứng dậy, đôi mắt hạnh hơi cong, ngọt ngào kêu Hải Đường: “Chị Hải Đường, cuối cùng mọi người cũng về rồi!”
Cô ta nói xong, nhìn thấy cậu nhóc bên cạnh Hải Đường, đôi mắt sáng ngời.
Kiếp trước, cô ta cũng là cô gái được nuông chiều trong nhà, nhưng kết hôn gặp người không tốt, từ đó cuộc sống khổ cực lầm than.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro