Thập Niên 70: Mỹ Nhân Kiều Mềm
Dùng Xà Phòng
Tiểu Cầm Bảo
2024-11-18 02:10:55
Dương Thụ Ảnh thầm nói xà phòng còn không phải dùng để giặt quần áo sao? Nó có thể làm gì nữa?
Nhưng mà sau khi nhìn thấy sắc mặt của những người khác cũng thay đổi, mẹ Dương cũng là dáng vẻ đau lòng nhìn cô với ánh mắt nhìn tên bại gia.
Khóe miệng của Dương Thụ Ảnh giật nhẹ, chỉ có thể lung tung tìm một cái cớ: “Mẹ, là do con không tìm thấy bồ kết, cho nên…”
Cô còn chưa nói dứt lời, mẹ Dương vội vàng ngắt lời của cô: “Con gái, bồ kết ở trong phòng bếp đấy, mẹ lập tức đi lấy cho con.”
Lúc mẹ Dương chạy vào phòng bếp tìm bồ kết cũng không quên lấy khối xà phòng trong bồn gỗ.
Một khối xà phòng lớn vừa mới mở đóng gói, mẹ Dương càng nhìn càng thấy thích, bèn nói: “Con gái, sau này giặt quần áo dùng bồ kết là được rồi, đừng bao giờ học theo những thanh niên trí thức nghèo đó, xà phòng này để mẹ cất đi, về sau con muốn rửa mặt thì nói với mẹ.”
Dương Thụ Ảnh: “…”
Xà phòng bị mẹ Dương cất đi, cuối cùng trong lòng chị dâu cả Hồng Tiểu Quyên và chị dâu thứ ba Vương Dung cũng dễ chịu hơn một ít.
Lần này việc sử dụng xà phòng giặt quần áo làm hai người bọn họ cảm thấy em gái út học mấy thanh niên trí thức đó cầu kỳ lãng phí tiền.
Nhưng mà vừa rồi hai người bọn họ có vội vàng nhìn thoáng qua vài lần.
Khối xà phòng đó trông rất chất lượng, hình dạng cũng khá lớn.
Hai người lại nghĩ em gái út dùng khối xà phòng này tắm rửa một lần thế mà lại trắng hơn rất nhiều, trong nhất thời cảm thấy trong lòng hơi ngứa ngáy, nhưng không dám đi hỏi mẹ Dương.
Chờ cả nhà giải tán, mọi người quay về phòng của mình.
Chỉ có một mình mẹ Dương còn ở lại định giặt đồ thay Thụ Ảnh, nhưng bị Dương Thụ Ảnh từ chối.
Không nói đến hệ thống khen thưởng miếng thịt kia, cô đã lớn như vậy rồi, sao có thể làm mẹ Dương bận rộn làm việc cả ngày còn phải giúp cô giặt quần áo giống nguyên chủ được.
Dương Thụ Ảnh nói: “Mẹ, mẹ về phòng nghỉ ngơi đi, tự con giặt được.”
“Chao ôi, con gái của tôi thật biết đau lòng mẹ!” Mẹ Dương cảm động nói.
Dương Thụ Ảnh xấu hổ muốn che mặt lại, mẹ Dương nói tiếp: “ Mẹ cũng không thổi đèn dầu hỏa, lát nữa con giặt quần áo xong quay về phòng thì tự mình tắt.
Mẹ Dương đi được vài bước thì chợt nhớ ra đứa nhỏ này rất không biết tiết kiệm, bà dặn đi dặn là đèn dầu hỏa tốn dầu tốn tiền, phải tắt sớm một chút.
“Con biết rồi, mẹ!” Dương Thụ Ảnh nói tiếp: “Đúng rồi, mẹ, khối xà phòng kia mẹ đừng cất cho con rửa mặt, cứ để trong phòng bếp cho mẹ, cha và mấy anh trai bọn họ cùng nhau rửa mặt tắm rửa.”
“Như vậy sao được?”
Mẹ Dương không phát hiện con gái nhà mình cố ý tránh đi hai người chị dâu.
“Mẹ, xà phòng kia dùng để rửa mặt thì rất sạch sẽ, ngày thường mọi người bận rộn trong ngoài, dùng xà phòng tắm rửa sạch sẽ rồi, về phòng ngủ cũng cảm thấy thoải mái!”
Thấy mẹ Dương còn muốn từ chối, Dương Thụ Ảnh vội lấy cha Dương ra nói, lúc này mẹ Dương mới đồng ý.
Thật ra nếu không phải thập niên 60 quá khan hiếm vật tư thì cô cũng sẽ không kiến nghị sử dụng xà phòng rửa mặt, như vậy rất dễ làm khô da mặt.
Nhưng sử dụng xà phòng còn tốt sử dụng bồ kết của thập niên 60 và những phân tro gì đó, ít nhất là nó có thể rửa sạch sẽ dầu mỡ và vết bẩn.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy sắc mặt của những người khác cũng thay đổi, mẹ Dương cũng là dáng vẻ đau lòng nhìn cô với ánh mắt nhìn tên bại gia.
Khóe miệng của Dương Thụ Ảnh giật nhẹ, chỉ có thể lung tung tìm một cái cớ: “Mẹ, là do con không tìm thấy bồ kết, cho nên…”
Cô còn chưa nói dứt lời, mẹ Dương vội vàng ngắt lời của cô: “Con gái, bồ kết ở trong phòng bếp đấy, mẹ lập tức đi lấy cho con.”
Lúc mẹ Dương chạy vào phòng bếp tìm bồ kết cũng không quên lấy khối xà phòng trong bồn gỗ.
Một khối xà phòng lớn vừa mới mở đóng gói, mẹ Dương càng nhìn càng thấy thích, bèn nói: “Con gái, sau này giặt quần áo dùng bồ kết là được rồi, đừng bao giờ học theo những thanh niên trí thức nghèo đó, xà phòng này để mẹ cất đi, về sau con muốn rửa mặt thì nói với mẹ.”
Dương Thụ Ảnh: “…”
Xà phòng bị mẹ Dương cất đi, cuối cùng trong lòng chị dâu cả Hồng Tiểu Quyên và chị dâu thứ ba Vương Dung cũng dễ chịu hơn một ít.
Lần này việc sử dụng xà phòng giặt quần áo làm hai người bọn họ cảm thấy em gái út học mấy thanh niên trí thức đó cầu kỳ lãng phí tiền.
Nhưng mà vừa rồi hai người bọn họ có vội vàng nhìn thoáng qua vài lần.
Khối xà phòng đó trông rất chất lượng, hình dạng cũng khá lớn.
Hai người lại nghĩ em gái út dùng khối xà phòng này tắm rửa một lần thế mà lại trắng hơn rất nhiều, trong nhất thời cảm thấy trong lòng hơi ngứa ngáy, nhưng không dám đi hỏi mẹ Dương.
Chờ cả nhà giải tán, mọi người quay về phòng của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ có một mình mẹ Dương còn ở lại định giặt đồ thay Thụ Ảnh, nhưng bị Dương Thụ Ảnh từ chối.
Không nói đến hệ thống khen thưởng miếng thịt kia, cô đã lớn như vậy rồi, sao có thể làm mẹ Dương bận rộn làm việc cả ngày còn phải giúp cô giặt quần áo giống nguyên chủ được.
Dương Thụ Ảnh nói: “Mẹ, mẹ về phòng nghỉ ngơi đi, tự con giặt được.”
“Chao ôi, con gái của tôi thật biết đau lòng mẹ!” Mẹ Dương cảm động nói.
Dương Thụ Ảnh xấu hổ muốn che mặt lại, mẹ Dương nói tiếp: “ Mẹ cũng không thổi đèn dầu hỏa, lát nữa con giặt quần áo xong quay về phòng thì tự mình tắt.
Mẹ Dương đi được vài bước thì chợt nhớ ra đứa nhỏ này rất không biết tiết kiệm, bà dặn đi dặn là đèn dầu hỏa tốn dầu tốn tiền, phải tắt sớm một chút.
“Con biết rồi, mẹ!” Dương Thụ Ảnh nói tiếp: “Đúng rồi, mẹ, khối xà phòng kia mẹ đừng cất cho con rửa mặt, cứ để trong phòng bếp cho mẹ, cha và mấy anh trai bọn họ cùng nhau rửa mặt tắm rửa.”
“Như vậy sao được?”
Mẹ Dương không phát hiện con gái nhà mình cố ý tránh đi hai người chị dâu.
“Mẹ, xà phòng kia dùng để rửa mặt thì rất sạch sẽ, ngày thường mọi người bận rộn trong ngoài, dùng xà phòng tắm rửa sạch sẽ rồi, về phòng ngủ cũng cảm thấy thoải mái!”
Thấy mẹ Dương còn muốn từ chối, Dương Thụ Ảnh vội lấy cha Dương ra nói, lúc này mẹ Dương mới đồng ý.
Thật ra nếu không phải thập niên 60 quá khan hiếm vật tư thì cô cũng sẽ không kiến nghị sử dụng xà phòng rửa mặt, như vậy rất dễ làm khô da mặt.
Nhưng sử dụng xà phòng còn tốt sử dụng bồ kết của thập niên 60 và những phân tro gì đó, ít nhất là nó có thể rửa sạch sẽ dầu mỡ và vết bẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro