Thập Niên 70: Mỹ Nhân Kiều Mềm
Hoàn Thành Nhiệ...
Tiểu Cầm Bảo
2024-11-16 06:35:05
Mắt thấy cả cha Dương và anh tư Dương gia đều đã động lòng, Dương Thụ Ảnh cũng không muốn hỏi chuyện vừa rồi của An Mai Tuyết nữa mà vội vàng nói: “Mẹ, con thật sự không thích thanh niên trí thức Tưởng nữa, lần này là thật ạ. Trước kia con không biết anh ta là vị hôn phu của thanh niên trí thức An, mà thanh niên trí thức An cũng chưa từng nói với con như vậy, cô ta còn một mực cổ vũ con theo đuổi anh ta, con cảm thấy thanh niên trí thức An kia làm vậy là không đúng.”
Lời này của Dương Thụ Ảnh khiến Dương gia như ong vỡ tổ.
“Cái gì? Cái gì?”
“Em gái, em nói cái gì?”
“Thanh niên trí thức An cổ vũ em theo đuổi thanh niên trí thức Tưởng?”
Tất cả mọi người của Dương gia đều không tin.
Người nông thôn hầu hết đều có lòng dạ đơn thuần, chất phác, người Dương gia cũng thế. Từng người trong số họ cứ nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra vì sao thanh niên trí thức An kia lại làm như vậy.
Dương Thụ Ảnh nói tiếp: “Thanh niên trí thức An từng nói cô ta và thanh niên trí thức Tưởng không phải là người yêu của nhau, cô ta chỉ ngăn cản hoa đào giúp thanh niên trí thức Tưởng. Đến hiện tại con vẫn không hiểu hai người họ đến cùng là có quan hệ gì. Mỗi lần con đưa thức ăn cho thanh niên trí thức Tưởng thì anh ta đều tặng lại cho thanh niên trí thức An.”
Những lời này triệt để khiến Dương gia vỡ tổ.
Sắc mắt mọi người trong Dương gia lúc trắng lúc xanh, mặt mũi tràn đầy lửa giận
“Ôi, con gái tôi sao lại ngốc thế này!” Hóa ra thanh danh của con gái bà xấu thế này là có người hãm hại.
Biết được sự thật này anh cả Dương gia và Dương lão tứ Dương Kiến Chương cũng không nhịn được nữa, họ chỉ muốn lập tức chạy đến nơi ở của thanh niên trí thức đánh người.
Có kiểu bắt nạt người khác như vậy sao?
Còn dám bắt nạt em gái nhà họ, còn muốn hủy hoại thanh danh em gái nhà mình.
Hai người họ bị Dương Thụ Ảnh ngăn lại: “Anh cả, anh tư, em biết mọi người muốn tốt cho em, nhưng nếu họ không thừa nhận, lại giội nước bẩn lên nhà chúng ta thì xử lý thế nào?”
Trên trán Dương Kiến Chương nổi đầy gân xanh: “Lúc trước anh đã biết hai người này chẳng phải thứ tốt lành gì mà.”
Lần này, hai người Hồng Tiểu Quyên và Vương Dung đều đồng tình nhìn sang cô em chồng. Nếu việc này là thật thì cô em chồng nhà họ đúng là quá thảm rồi.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Anh cả Dương gia là người thành thật cũng không có suy nghĩ nào hay.
Mẹ Dương giận dữ nói: “Vừa rồi mẹ không nên nể mặt cô ta là thanh niên trí thức, phải tống trực tiếp cô ta ra ngoài mới đúng.”
Cha Dương hút một ngụm thuốc, sắc mặt cũng buồn bã. Danh tiếng đã xấu đi, lấy trở về đâu phải dễ dàng.
Nhưng Dương Thụ Ảnh vội vàng nói: “Cha, mẹ, mọi người yên tâm đi ạ! Sau này con sẽ không bao giờ thích thanh niên trí thức Tưởng nữa.”
Cho nên cha mẹ tuyệt đối không được tìm người gả cô ra ngoài sớm như vậy.
Thấy sắc mặt Dương gia đều buồn như vậy Dương Thụ Ảnh thật sự không đành lòng. Sau đó cô ra ngoài sân lấy chậu gỗ đi vào nhà chính, nói sang chuyện khác: “Mẹ, con đi giặt quần áo.”
“Con gái, mẹ giặt quần áo giúp con, con đi ngủ sớm một chút đi!” Mẹ Dương đau lòng con gái n ói.
“Ting! Nhiệm vụ ngẫu nhiên! Chuyện của mình tự mình làm! Mời ký chủ tự giặt quần áo của mình, hoàn thành nhiện vụ! Phần thưởng là một cân thịt ba chỉ.”
Dương Thụ Ảnh còn chưa kịp vui mừng thì ánh mắt chị cả Hồng Tiểu Quyên đã lóe lên: “Em gái, có phải trong chậu gỗ của em là xà phòng em đã đổi trước đó?”
Thấy Dương Thụ Ảnh gật đầu thừa nhận, Hồng Tiểu Quyên và Vương Dung thốt lên sợ hãi, hai người không dám tin, đồng thanh nói: “Em dùng xà phòng đắt tiền như vậy giặt quần áo?”
Lời này của Dương Thụ Ảnh khiến Dương gia như ong vỡ tổ.
“Cái gì? Cái gì?”
“Em gái, em nói cái gì?”
“Thanh niên trí thức An cổ vũ em theo đuổi thanh niên trí thức Tưởng?”
Tất cả mọi người của Dương gia đều không tin.
Người nông thôn hầu hết đều có lòng dạ đơn thuần, chất phác, người Dương gia cũng thế. Từng người trong số họ cứ nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra vì sao thanh niên trí thức An kia lại làm như vậy.
Dương Thụ Ảnh nói tiếp: “Thanh niên trí thức An từng nói cô ta và thanh niên trí thức Tưởng không phải là người yêu của nhau, cô ta chỉ ngăn cản hoa đào giúp thanh niên trí thức Tưởng. Đến hiện tại con vẫn không hiểu hai người họ đến cùng là có quan hệ gì. Mỗi lần con đưa thức ăn cho thanh niên trí thức Tưởng thì anh ta đều tặng lại cho thanh niên trí thức An.”
Những lời này triệt để khiến Dương gia vỡ tổ.
Sắc mắt mọi người trong Dương gia lúc trắng lúc xanh, mặt mũi tràn đầy lửa giận
“Ôi, con gái tôi sao lại ngốc thế này!” Hóa ra thanh danh của con gái bà xấu thế này là có người hãm hại.
Biết được sự thật này anh cả Dương gia và Dương lão tứ Dương Kiến Chương cũng không nhịn được nữa, họ chỉ muốn lập tức chạy đến nơi ở của thanh niên trí thức đánh người.
Có kiểu bắt nạt người khác như vậy sao?
Còn dám bắt nạt em gái nhà họ, còn muốn hủy hoại thanh danh em gái nhà mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người họ bị Dương Thụ Ảnh ngăn lại: “Anh cả, anh tư, em biết mọi người muốn tốt cho em, nhưng nếu họ không thừa nhận, lại giội nước bẩn lên nhà chúng ta thì xử lý thế nào?”
Trên trán Dương Kiến Chương nổi đầy gân xanh: “Lúc trước anh đã biết hai người này chẳng phải thứ tốt lành gì mà.”
Lần này, hai người Hồng Tiểu Quyên và Vương Dung đều đồng tình nhìn sang cô em chồng. Nếu việc này là thật thì cô em chồng nhà họ đúng là quá thảm rồi.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Anh cả Dương gia là người thành thật cũng không có suy nghĩ nào hay.
Mẹ Dương giận dữ nói: “Vừa rồi mẹ không nên nể mặt cô ta là thanh niên trí thức, phải tống trực tiếp cô ta ra ngoài mới đúng.”
Cha Dương hút một ngụm thuốc, sắc mặt cũng buồn bã. Danh tiếng đã xấu đi, lấy trở về đâu phải dễ dàng.
Nhưng Dương Thụ Ảnh vội vàng nói: “Cha, mẹ, mọi người yên tâm đi ạ! Sau này con sẽ không bao giờ thích thanh niên trí thức Tưởng nữa.”
Cho nên cha mẹ tuyệt đối không được tìm người gả cô ra ngoài sớm như vậy.
Thấy sắc mặt Dương gia đều buồn như vậy Dương Thụ Ảnh thật sự không đành lòng. Sau đó cô ra ngoài sân lấy chậu gỗ đi vào nhà chính, nói sang chuyện khác: “Mẹ, con đi giặt quần áo.”
“Con gái, mẹ giặt quần áo giúp con, con đi ngủ sớm một chút đi!” Mẹ Dương đau lòng con gái n ói.
“Ting! Nhiệm vụ ngẫu nhiên! Chuyện của mình tự mình làm! Mời ký chủ tự giặt quần áo của mình, hoàn thành nhiện vụ! Phần thưởng là một cân thịt ba chỉ.”
Dương Thụ Ảnh còn chưa kịp vui mừng thì ánh mắt chị cả Hồng Tiểu Quyên đã lóe lên: “Em gái, có phải trong chậu gỗ của em là xà phòng em đã đổi trước đó?”
Thấy Dương Thụ Ảnh gật đầu thừa nhận, Hồng Tiểu Quyên và Vương Dung thốt lên sợ hãi, hai người không dám tin, đồng thanh nói: “Em dùng xà phòng đắt tiền như vậy giặt quần áo?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro