Thập Niên 70 - Mỹ Nhân Nũng Nịu Trong Niên Đại Văn

Cô Tấm Tốt Bụng

Tửu Tranh

2024-09-09 12:09:37

“Đúng rồi, Xuân Hoa, chuyện hôm qua tớ nói với cậu, Thừa Du định…” Khi đứng dậy ra về, Giang Quả Nhi vừa đi vừa nhẹ nhàng nói với Trần Xuân Hoa về chuyện Lê Thừa Du.

Cô ta hiểu rõ làm thế nào mới kích thích được Thịnh Ngọc Châu.

Cho rằng Thịnh Ngọc Châu đã bị mình chọc giận, Giang Quả Nhi ôm tâm trạng vui vẻ đi cùng đám Trần Xuân Hoa về khu tập thể thanh niên trí thức, bỏ lại Thịnh Ngọc Châu vẫn đang giặt quần áo.

Còn lâu Thịnh Ngọc Châu mới thèm để ý đến cô ta, chủ yếu là vì… Trước kia Thịnh Ngọc Châu chưa bao giờ bắt nạt người khác, càng không hiểu làm sao để trở thành ác bá.

Cô biết mình có thù oán với Giang Quả Nhi, nhưng với điều kiện hiện tại của mình, làm sao mới có thể trả thù đối phương? Hic hic.

Cô đúng là đứa ngốc mà, ngay cả làm sao để bắt nạt người khác cũng không biết!

Trong lòng buồn bực chỉ có thể trút giận lên quần áo, cô không có xà phòng cũng không có bồ kết, chỉ có thể kiếm lá cây rừng người trong thôn dùng để tạo bọt mang về giặt đồ, dù sao công hiệu cũng như nhau, mùi hương có thể miễn cưỡng tiếp thu.

Đợi đến khi Thịnh Ngọc Châu giặt xong quần áo trở lại khu tập thể, thanh niên trí thức đã nấu xong bữa trưa rồi.

Cô nhanh tay đi phơi quần áo rồi ngồi vào bàn ăn, ban nãy vừa kéo củi về vừa giặt quần áo, thịt thỏ trong bụng đã tiêu hóa gần hết rồi, cũng không thể để người khác chiếm mất đồ ăn của cô được, rõ ràng cô có mang về một bó củi lớn như vậy, chẳng lẽ tốn công vô ích sao? Lãng phí cả một ngày nghỉ phép của cô đó!

Bởi vì Thịnh Ngọc Châu kéo một bó củi lớn về, những người khác đều trông thấy, nên không ai có tư cách cấm cô ăn, bởi vậy thanh niên trí thức bắt đầu chuyển mũi dùi qua người Lý Yến.

Đối với thức ăn hôm nay, Thịnh Ngọc Châu tỏ vẻ, măng rau gì đó còn được, mấy món nấm kia thì thôi đi, nhìn qua ngon ngọt như vậy nhưng ai biết ăn vào có vấn đề gì không, lỡ như trúng độc, chẳng phải cô sẽ chết thẳng cẳng sao?

Thịnh Ngọc Châu không xác định mình chết đi có thể quay về cuộc sống hiện đại hay không, thôi, tạm thời giữ lại mạng nhỏ của mình đã.

Giang Quả Nhi không nói gì trên bàn cơm, có điều sau khi ăn xong, lại bắt đầu ấm ức tố khổ với Lê Thừa Du.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Em biết ngay, Ngọc Châu vẫn đang trách em…” Cô ta ấm ức nói với Lê Thừa Du, chưa đến mức khóc như hoa lê dưới mưa, nhưng cũng yếu ớt chọc người đau lòng.

“Do Ngọc Châu chưa hiểu chuyện, đừng để ý đến cô ta, mọi người đều biết em rất tốt, là đủ rồi.” .” Lê Thừa Du cũng cảm thấy Thịnh Ngọc Châu quá không hiểu chuyện, hùa theo Giang Quả Nhi chê trách cô.

“Thừa Du, anh đừng trách Ngọc Châu, chỉ vì cô ấy còn nhỏ tuổi, đợi sau này trưởng thành rồi, sẽ hiểu chuyện…” Giang Quả Nhi không ngừng nói xấu Thịnh Ngọc Châu trước mặt Lê Thừa Du, tranh thủ khiến cảm quan của Lê Thừa Du về Thịnh Ngọc Châu càng ngày càng kém, cô ta không tin, sau này bọn họ còn có thể ở bên nhau!

Chỉ cần biết cách vung cuốc, không có góc tường nào không đào được!

……

Chiều hôm đó Thịnh Ngọc Châu được nghỉ, điều đáng tiếc duy nhất là… Sau khi đám người Giang Quả Nhi ăn món nấm Thiên Nga kia, vậy mà đều không xảy ra chuyện gì.

Khiếp sợ!

Hối hận!

Nếu biết trước cô cũng ăn rồi.

Sau một giấc ngủ lười, cô cảm thấy cuộc sống của mình thật êm ả, bình yên. Nhưng đợi tới ngày hôm sau, “Êm ả bình yên” lại biến thành cuộc sống địa ngục. Trời ơi, vì sao một tháng bọn họ chỉ có một ngày nghỉ???

Lần này trưởng thôn vô cùng nghiêm túc nhìn Thịnh Ngọc Châu, nói lời thấm thía: “Đồng chí Thịnh, mảnh ruộng kia của cô, đã hai ngày rồi đó, hôm nay bắt buộc phải làm xong, biết chưa?”

Đừng để đến lúc thu hoạch, không đủ công điểm không có lương thực, lại đói chết! Lúc lãnh đạo trách tội, chẳng phải sẽ trách người làm trưởng thôn này sao?

“Vâng trưởng thôn!” Thịnh Ngọc Châu gật đầu, ôm ý chí chiến đấu sôi sục, đến bờ ruộng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trưởng thôn quyết định phải giám sát đồng chí Thịnh Ngọc Châu một chút, chắc chắn vì cô ấy lười biếng mới chưa làm xong.

Sau đó, hai người vừa tới bên bờ ruộng, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.

Là ai?

Thịnh Ngọc Châu há hốc mồm nhìn mảnh ruộng của mình, dây khoai lang đã được cắt gọn để qua một bên, khoai lang cũng đã được đào lên hết, chỉ thiếu điều xoa bùn đất, bỏ sào sọt.

Là ai?

Là Lôi Phong nào làm chuyện tốt không để lại tên?

Vậy mà nhà cô cũng có cô Tấm?

Là ai?

Trưởng thôn nhìn cảnh tượng trước mắt, phản ứng đầu tiên là: Ai! Là ai đào trộm khoai lang thôn bọn họ?

Nhưng ý nghĩ ấy vừa mới xuất hiện, lại nhìn thấy màu sắc bất đồng trên nửa mảnh ruộng kia, xem qua là biết khoai lang vừa mới được đào lên sáng nay.

Ngẫm nghĩ một lát… Ông ấy cảm thấy hình như cảnh tượng này hơi quen mắt, vốn dĩ định dạy dỗ Thịnh Ngọc Châu một trận, bây giờ lại bỏ đi ý nghĩ ấy.

Bởi vì trưởng thôn nghe nói, ngày thường đồng chí Thịnh Ngọc Châu luôn làm một lát nghỉ một lát, đa số cả ngày đều ngồi dưới gốc cây cổ thụ hóng mát…

Nhưng mà lúc này nhìn lại, Thịnh Ngọc Châu có thể không kiêng kỵ gì như vậy, là vì biết có người sẽ làm việc giúp sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70 - Mỹ Nhân Nũng Nịu Trong Niên Đại Văn

Số ký tự: 0