Thập Niên 70 - Mỹ Nhân Nũng Nịu Trong Niên Đại Văn
Tìm Kẻ Vừa Già...
Tửu Tranh
2024-09-09 12:09:37
“Đồng chí Thịnh, cô tự bó à?” Thanh niên trí thức cởi dây cỏ giúp nghi hoặc nhìn Thịnh Ngọc Châu, cảm giác bó chặt không giống đồng chí Thịnh Ngọc Châu có thể bó được.
Thịnh Ngọc Châu nâng cằm lên, có chút kiêu ngạo, thật sự xinh đẹp loá mắt: “Đây gọi là thiên tư thông tuệ, anh không hiểu được đâu.”
Ha hả……
Đồng chí Trần Kiến Nguyên bị lừa dối cảm thấy quá mất mặt, chẳng lẽ anh phải thừa nhận, một người đàn ông trưởng thành còn không bằng một cô gái nhỏ sao?
“Đúng rồi, có phải bọn họ bắt được vật nhỏ nào mang về hay không? Sao tôi ngửi thấy có mùi thịt nhỉ?” Thanh niên trí thức xuống nông thôn đã lâu không ngửi thấy mùi thịt, lỗ mũi cực kỳ nhanh nhạy, nghểnh cổ hỏi người trong phòng bếp một tiếng.
Thịnh Ngọc Châu chột dạ lập tức ngậm chặt miệng, giả vờ mình còn việc khác phải hoàn thành, nhanh chóng xoay người chạy về phòng thay bộ quần áo khác.
Cô phải đi giặt quần áo đây, mọi người có việc gì đừng đến tìm cô nhé! Vừa rồi cô đã rửa tay rửa mặt sạch sẽ, nhưng quên mất quần áo cũng nhiễm mùi thịt…
Phòng bếp.
Đám thanh niên trí thức lên núi về đang chuẩn bị nấu cơm trưa, tuy rằng vẫn là cháo khoai lang, nhưng lại đặc sắc hơn ngày thường rất nhiều.
Ví dụ như có thêm măng, thêm nấm dại… vân vân.
“Hay là hôm nay đừng nấu cháo khoai lang nữa?” Nhìn Lâm Đào Đào phụ trách nấu cơm hôm nay lại chuẩn bị lấy khoai lang ra, những người khác đã hơi ngán món này vội vàng mở miệng ngăn cản, hôm nay bọn họ muốn ăn món khác…
Lâm Đào Đào nhìn lướt qua khoai lang trong tay, lại nhìn lướt qua số nguyên liệu nấu ăn vừa nhặt về trên núi, khẽ gật đầu, sau đó nhét khoai lang trở lại túi.
“Hôm nay, mọi người đều có lộc ăn rồi.” Lâm Đào Đào cười ha hả nói, điều đáng tiếc duy nhất chính là chỉ bắt được một con chuột tre.
…
Lúc này bên dòng sông nhỏ.
Giang Quả Nhi đang tẩy rửa các loại nấm mang từ trên núi về với hai người khác, còn Trần Xuân Hoa thì đang xử lý chuột tre, mặt ai nấy đều rất vui vẻ.
Tuy rằng nhìn qua con chuột tre này không lớn, chia ra cùng lắm mỗi người cũng chỉ được một miếng thịt, nhưng… Đều là thịt đó!
Nghĩ tới lát nữa có thịt ăn, nước mếng của Trần Xuân Hoa sắp chảy ra khỏi miệng rồi, tóm lại bằng một chữ: Thèm!
Sau đó, bọn họ trông thấy Thịnh Ngọc Châu ôm chậu nhỏ của mình qua bên này, dễ nhận ra là tới giặt quần áo.
Nhìn thấy da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt mỹ diễm, quần áo bình thường thế nào cũng không che khuất được phong hoa của Thịnh Ngọc Châu, đáy mắt Giang Quả Nhi tràn đầy ghen ghét. Tiện nhân đáng chết này, chỉ biết dựa vào sắc đẹp của bản thân! Nghe nói mẹ Cương Tử cực kỳ không thích Thịnh Ngọc Châu, nhưng Cương Tử lại vô cùng thích…
Không, cô ta không xứng!
Phải tìm kẻ vừa què vừa già, còn đánh vợ…
Trong lòng Giang Quả Nhi thầm cầu nguyện, chỉ là lúc này, sắc mặt ghen ghét bị giấu rất sâu trong lòng không lộ ra ngoài.
Ngược lại khóe miệng khẽ cong lên nở nụ cười dịu dàng, nhỏ nhẹ nói với Thịnh Ngọc Châu: “Ngọc Châu, hôm nay chúng tôi lên núi, sao không thấy cô thế? Nhìn xem, mấy thứ này đều do chúng tôi mang về từ trên núi đó.”
Người trong thôn không ngăn cản bọn họ lên núi tìm đồ ăn, nhưng nếu bắt được động vật lớn như lợn rừng gì đó, cho dù bắt được, cũng là đồ chung của cả thôn, phải phân chia cho mọi người.
Nếu là động vật nhỏ như gà rừng, chuột tre gì đó, vậy thì tùy tiện. Chủ yếu là do người trong thôn nhiều, cho dù bận rộn việc đồng áng, vẫn có không ít trẻ con trong nhà lên núi tìm đồ ăn, gà rừng thỏ hoang gần như đã bị bắt không còn từ lâu, muốn tìm cũng khó.
“Hừ.” Trần Xuân Hoa vẫn nhớ rõ chuyện tốt Thịnh Ngọc Châu đã làm, tức giận hừ một tiếng với Thịnh Ngọc Châu.
Thịnh Ngọc Châu nhướng mày nhìn hai người trước mắt, làm như đã hiểu ý của Giang Quả Nhi: “Tuy rằng không tìm được đồ ăn gì, nhưng tôi đã nhặt một bó củi lớn mang về, cũng coi như có thu hoạch.”
Giang Quả Nhi nghe lời này, nụ cười dịu dàng phai nhạt hai phân: “Xem ra, Ngọc Châu vẫn rất chăm chỉ nhỉ, sau này khi làm việc, đừng lười nhác như trước nhé.”
Lời nói nhẹ nhàng của Giang Quả Nhi lại là lời đâm chọc nhất, hôm nay cô chăm chỉ như vậy, có phải ngày thường làm việc toàn lười biếng hay không?
Thịnh Ngọc Châu không muốn để ý tới cô ta, vì bọn họ rửa rau bên này rồi, Thịnh Ngọc Châu liền qua bên kia. Ở thời đại này muốn giặt quần áo đều phải ra bờ sông, bởi vì nước trong khu tập thể thanh niên trí thức không đủ cho bọn họ giặt giũ.
Nhìn Thịnh Ngọc Châu không để ý tới mình, Giang Quả Nhi càng chán ghét Thịnh Ngọc Châu hơn.
Đồng thời trong lòng lại có chút tự đắc, bởi vì Giang Quả Nhi biết vì sao Thịnh Ngọc Châu không thích mình như vậy. Hừ, có được vẻ ngoài xinh đẹp thì làm sao? Còn không phải vẫn không bằng cô ta à?
Thịnh Ngọc Châu nâng cằm lên, có chút kiêu ngạo, thật sự xinh đẹp loá mắt: “Đây gọi là thiên tư thông tuệ, anh không hiểu được đâu.”
Ha hả……
Đồng chí Trần Kiến Nguyên bị lừa dối cảm thấy quá mất mặt, chẳng lẽ anh phải thừa nhận, một người đàn ông trưởng thành còn không bằng một cô gái nhỏ sao?
“Đúng rồi, có phải bọn họ bắt được vật nhỏ nào mang về hay không? Sao tôi ngửi thấy có mùi thịt nhỉ?” Thanh niên trí thức xuống nông thôn đã lâu không ngửi thấy mùi thịt, lỗ mũi cực kỳ nhanh nhạy, nghểnh cổ hỏi người trong phòng bếp một tiếng.
Thịnh Ngọc Châu chột dạ lập tức ngậm chặt miệng, giả vờ mình còn việc khác phải hoàn thành, nhanh chóng xoay người chạy về phòng thay bộ quần áo khác.
Cô phải đi giặt quần áo đây, mọi người có việc gì đừng đến tìm cô nhé! Vừa rồi cô đã rửa tay rửa mặt sạch sẽ, nhưng quên mất quần áo cũng nhiễm mùi thịt…
Phòng bếp.
Đám thanh niên trí thức lên núi về đang chuẩn bị nấu cơm trưa, tuy rằng vẫn là cháo khoai lang, nhưng lại đặc sắc hơn ngày thường rất nhiều.
Ví dụ như có thêm măng, thêm nấm dại… vân vân.
“Hay là hôm nay đừng nấu cháo khoai lang nữa?” Nhìn Lâm Đào Đào phụ trách nấu cơm hôm nay lại chuẩn bị lấy khoai lang ra, những người khác đã hơi ngán món này vội vàng mở miệng ngăn cản, hôm nay bọn họ muốn ăn món khác…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Đào Đào nhìn lướt qua khoai lang trong tay, lại nhìn lướt qua số nguyên liệu nấu ăn vừa nhặt về trên núi, khẽ gật đầu, sau đó nhét khoai lang trở lại túi.
“Hôm nay, mọi người đều có lộc ăn rồi.” Lâm Đào Đào cười ha hả nói, điều đáng tiếc duy nhất chính là chỉ bắt được một con chuột tre.
…
Lúc này bên dòng sông nhỏ.
Giang Quả Nhi đang tẩy rửa các loại nấm mang từ trên núi về với hai người khác, còn Trần Xuân Hoa thì đang xử lý chuột tre, mặt ai nấy đều rất vui vẻ.
Tuy rằng nhìn qua con chuột tre này không lớn, chia ra cùng lắm mỗi người cũng chỉ được một miếng thịt, nhưng… Đều là thịt đó!
Nghĩ tới lát nữa có thịt ăn, nước mếng của Trần Xuân Hoa sắp chảy ra khỏi miệng rồi, tóm lại bằng một chữ: Thèm!
Sau đó, bọn họ trông thấy Thịnh Ngọc Châu ôm chậu nhỏ của mình qua bên này, dễ nhận ra là tới giặt quần áo.
Nhìn thấy da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt mỹ diễm, quần áo bình thường thế nào cũng không che khuất được phong hoa của Thịnh Ngọc Châu, đáy mắt Giang Quả Nhi tràn đầy ghen ghét. Tiện nhân đáng chết này, chỉ biết dựa vào sắc đẹp của bản thân! Nghe nói mẹ Cương Tử cực kỳ không thích Thịnh Ngọc Châu, nhưng Cương Tử lại vô cùng thích…
Không, cô ta không xứng!
Phải tìm kẻ vừa què vừa già, còn đánh vợ…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Giang Quả Nhi thầm cầu nguyện, chỉ là lúc này, sắc mặt ghen ghét bị giấu rất sâu trong lòng không lộ ra ngoài.
Ngược lại khóe miệng khẽ cong lên nở nụ cười dịu dàng, nhỏ nhẹ nói với Thịnh Ngọc Châu: “Ngọc Châu, hôm nay chúng tôi lên núi, sao không thấy cô thế? Nhìn xem, mấy thứ này đều do chúng tôi mang về từ trên núi đó.”
Người trong thôn không ngăn cản bọn họ lên núi tìm đồ ăn, nhưng nếu bắt được động vật lớn như lợn rừng gì đó, cho dù bắt được, cũng là đồ chung của cả thôn, phải phân chia cho mọi người.
Nếu là động vật nhỏ như gà rừng, chuột tre gì đó, vậy thì tùy tiện. Chủ yếu là do người trong thôn nhiều, cho dù bận rộn việc đồng áng, vẫn có không ít trẻ con trong nhà lên núi tìm đồ ăn, gà rừng thỏ hoang gần như đã bị bắt không còn từ lâu, muốn tìm cũng khó.
“Hừ.” Trần Xuân Hoa vẫn nhớ rõ chuyện tốt Thịnh Ngọc Châu đã làm, tức giận hừ một tiếng với Thịnh Ngọc Châu.
Thịnh Ngọc Châu nhướng mày nhìn hai người trước mắt, làm như đã hiểu ý của Giang Quả Nhi: “Tuy rằng không tìm được đồ ăn gì, nhưng tôi đã nhặt một bó củi lớn mang về, cũng coi như có thu hoạch.”
Giang Quả Nhi nghe lời này, nụ cười dịu dàng phai nhạt hai phân: “Xem ra, Ngọc Châu vẫn rất chăm chỉ nhỉ, sau này khi làm việc, đừng lười nhác như trước nhé.”
Lời nói nhẹ nhàng của Giang Quả Nhi lại là lời đâm chọc nhất, hôm nay cô chăm chỉ như vậy, có phải ngày thường làm việc toàn lười biếng hay không?
Thịnh Ngọc Châu không muốn để ý tới cô ta, vì bọn họ rửa rau bên này rồi, Thịnh Ngọc Châu liền qua bên kia. Ở thời đại này muốn giặt quần áo đều phải ra bờ sông, bởi vì nước trong khu tập thể thanh niên trí thức không đủ cho bọn họ giặt giũ.
Nhìn Thịnh Ngọc Châu không để ý tới mình, Giang Quả Nhi càng chán ghét Thịnh Ngọc Châu hơn.
Đồng thời trong lòng lại có chút tự đắc, bởi vì Giang Quả Nhi biết vì sao Thịnh Ngọc Châu không thích mình như vậy. Hừ, có được vẻ ngoài xinh đẹp thì làm sao? Còn không phải vẫn không bằng cô ta à?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro