Thập Niên 70 - Mỹ Nhân Nũng Nịu Trong Niên Đại Văn
Xui Xẻo Còn Dài...
Tửu Tranh
2024-09-09 12:09:37
Rời khỏi nhà Triệu Mộc, Lục Dữ cố ý đi đường hẻo lánh về nhà, lúc này trời đã về khuya, không còn ai qua lại, chỉ có ánh trăng mông lung, có thể mang đến cho nhân gian một chút ánh sáng.
Lúc Lục Dữ vừa đến tìm Triệu Mộc, Triệu Mộc còn châm chọc anh một phen, nhưng cũng không sai, Thịnh Ngọc Châu là đóa hoa phú quý nhân gian cao cao tại thượng, trời sinh nên được yêu chiều, còn anh thì sao?
Chẳng qua chỉ là con cháu nhà địa chủ, là phần tử xấu, dù anh làm chuyện gì đều không được người ta công nhận…
Sao anh có thể xứng đôi?
Thịnh Ngọc Châu từng nói, người nhà cô là nhân viên nghiên cứu khoa học, nghe qua là biết rất lợi hại…
Ánh trăng chiếu rọi trong rừng, bóng người chậm rãi lướt trên đường có chút cô tịch, hơi thở quạnh quẽ bao phủ toàn thân.
Có thể vì cảm nhận được nỗi cô đơn của chàng trai trong rừng, một cơn gió khẽ thổi qua, ập vào người Lục Dữ, càng tô đậm thêm bầu không khí tịch liêu lúc này.
……
Những nhà khác trong thôn, cho dù việc này đã được chứng minh không liên quan với Thịnh Ngọc Châu, nhưng qua đó cũng có thể chứng minh được năng lực họa thủy của cô.
Bọn họ không muốn con trai mình cưới một cô gái chuyên gây chuyện như vậy về nhà, đám con trai chỉ cần có chút ý đồ, tất cả đều bị mẹ già dạy dỗ một phen.
“Cương Tử, mẹ đã tìm bà mối rồi, ngày mai sẽ làm mai cho con, con đừng nghĩ đến con nhóc Thịnh Ngọc Châu kia nữa, biết chưa?”
“Mẹ!!!” Cương Tử không thể tiếp thu được, nhưng nhìn mẹ già trừng mắt qua, lại hơi nhụt chí.
“A Chí, nghe nói Thịnh Ngọc Châu kia chẳng có gì tốt, vừa nhìn đã thấy gầy yê, không dễ sinh nở, càng không thể làm việc…”
“Không! Con biết làm việc là được! Mẹ, nếu không phải mẹ ngăn cản, con đã theo đuổi đồng chí Thịnh Ngọc Châu từ lâu rồi!” Người con trai tên A Chí kia không phục, cãi lại.
Anh ta cưới vợ về đâu phải vì làm việc sinh con, như đồng chí Thịnh Ngọc Châu mới đẹp, đâu phải eo thùng nước béo tròn khỏe mạnh dễ sinh dưỡng mới đáng khen ngợi, anh ta… Anh ta chỉ thích đồng chí Thịnh Ngọc Châu.
Gia đình khác cũng gần như th, không phải khuất phục trước dâm uy của cha mẹ, chính là phản kháng, hoặc là ngậm miệng im ỉm không nói ời nào.
Nhưng mà, trong lòng mỗi bà mẹ đều có chung một ý nghĩ, , Thịnh Ngọc Châu là tai họa, tuyệt đối không cho phép con trai bọn họ cưới về nhà!!!
Thịnh Ngọc Châu không hề biết những chuyện này, cho dù biết, cũng không có tâm trạng để ý tới.
Gả chồng sao?
Cô chưa từng nghĩ tới, cho dù vì không muốn lao động mà gả chồng, cô cũng sẽ không gả cho đám con trai kia trong thôn, chủ yếu là vì vẻ ngoài của bọn họ xấu!
Cô là nhan khống đó! Xuyên tới nơi này lâu như vậy, người duy nhất cô cảm thấy đẹp trai chỉ có một, chính là Lục Dữ.
Có thể là vì tổ tiên có tiền, nên có điều kiện cải thiện gen di truyền (Bình thường kẻ có tiền đều thích nạp mỹ thiếp, sau từng thế hệ, không phải con cháu đã được cải tiến gen sao?)
Vẻ ngoài của Lục Dữ vô cùng hợp khẩu vị của cô.
Còn về Lê Thừa Du, có thể vì biết bản chất con người anh ta rồi, nên cô không hề có chút ấn tượng tốt nào với gương mặt ấy, ngược lại, còn cực kỳ chán ghét.
Khi Thịnh Ngọc Châu về đến khu tập thể thanh niên trí thức, cũng không biết mọi người xuất phát từ ý định xem kịch vui, hay là giả quan tâm, tất cả đều chạy đến dò hỏi tình hình.
“Ngọc Châu, cái gã đàn ông tên Triệu Mộc kia quá đáng giận, đúng là không có ý tốt… Rốt cuộc có phải anh ta làm việc giúp cô không?”
“Ngọc Châu, sau này cô phải cẩn thận chút, đúng rồi, anh ta còn nói gì không?”
“Đồng chí Thịnh, cô không sao chứ?”
Một đám chạy lại nói lời quan tâm, Thịnh Ngọc Châu nghe cũng hiểu, những lời nhìn như quan tâm ấy thật ra là đang xem náo nhiệt, xem bọn họ có cơ hội nói xấu cô hay không.
“Tôi đã nói với trưởng thôn rồi, Triệu Mộc mạo nhận công lao hỗ trợ, và hành vi đòi báo đáp, đã vi phạm pháp luật, mắc tội danh đe dọa uy hiếp và tội lưu manh, sẽ bị bắt bỏ tù…”
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ nói ra, Thịnh Ngọc Châu cười hì hì nhìn mọi người, không hiểu sao mọi người đều cảm thấy nụ cười ấy có chút kỳ quái, khiến sống lưng bọn họ lạnh lẽo.
Sao, sao hả? Chẳng qua bọn họ chỉ quan tâm một chút, đâu có ý đồ khác.
“Ngọc Châu, Triệu Mộc làm vậy, thật sự mắc tội đe dọa uy hiếp và tội lưu manh à? Không phải cô nói bừa chứ?” La Linh ngứa mắt với Thịnh Ngọc Châu, mở miệng dò hỏi.
“Đương nhiên là thật rồi, chẳng lẽ mọi người đều chưa đọc qua sách luật sao?” Thịnh Ngọc Châu trợn tròn mắt, tỏ vẻ kinh ngạc, giống đang chỉ trích bọn họ không quan tâm đến đại sự quốc gia.
Thanh niên trí thức khác:…
Giang Quả Nhi cảm thấy gã ế vợ Triệu Mộc kia quá vô dụng, đúng là phế vật mà, trước đây anh ta kiêu ngạo trong thôn như vậy, còn tưởng rằng là cái gai cứng, ai ngờ… Chậc!
Lãng phí một mảnh khổ tâm của cô ta, tặng anh ta cô vợ xinh đẹp còn không cần!
Lúc Lục Dữ vừa đến tìm Triệu Mộc, Triệu Mộc còn châm chọc anh một phen, nhưng cũng không sai, Thịnh Ngọc Châu là đóa hoa phú quý nhân gian cao cao tại thượng, trời sinh nên được yêu chiều, còn anh thì sao?
Chẳng qua chỉ là con cháu nhà địa chủ, là phần tử xấu, dù anh làm chuyện gì đều không được người ta công nhận…
Sao anh có thể xứng đôi?
Thịnh Ngọc Châu từng nói, người nhà cô là nhân viên nghiên cứu khoa học, nghe qua là biết rất lợi hại…
Ánh trăng chiếu rọi trong rừng, bóng người chậm rãi lướt trên đường có chút cô tịch, hơi thở quạnh quẽ bao phủ toàn thân.
Có thể vì cảm nhận được nỗi cô đơn của chàng trai trong rừng, một cơn gió khẽ thổi qua, ập vào người Lục Dữ, càng tô đậm thêm bầu không khí tịch liêu lúc này.
……
Những nhà khác trong thôn, cho dù việc này đã được chứng minh không liên quan với Thịnh Ngọc Châu, nhưng qua đó cũng có thể chứng minh được năng lực họa thủy của cô.
Bọn họ không muốn con trai mình cưới một cô gái chuyên gây chuyện như vậy về nhà, đám con trai chỉ cần có chút ý đồ, tất cả đều bị mẹ già dạy dỗ một phen.
“Cương Tử, mẹ đã tìm bà mối rồi, ngày mai sẽ làm mai cho con, con đừng nghĩ đến con nhóc Thịnh Ngọc Châu kia nữa, biết chưa?”
“Mẹ!!!” Cương Tử không thể tiếp thu được, nhưng nhìn mẹ già trừng mắt qua, lại hơi nhụt chí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A Chí, nghe nói Thịnh Ngọc Châu kia chẳng có gì tốt, vừa nhìn đã thấy gầy yê, không dễ sinh nở, càng không thể làm việc…”
“Không! Con biết làm việc là được! Mẹ, nếu không phải mẹ ngăn cản, con đã theo đuổi đồng chí Thịnh Ngọc Châu từ lâu rồi!” Người con trai tên A Chí kia không phục, cãi lại.
Anh ta cưới vợ về đâu phải vì làm việc sinh con, như đồng chí Thịnh Ngọc Châu mới đẹp, đâu phải eo thùng nước béo tròn khỏe mạnh dễ sinh dưỡng mới đáng khen ngợi, anh ta… Anh ta chỉ thích đồng chí Thịnh Ngọc Châu.
Gia đình khác cũng gần như th, không phải khuất phục trước dâm uy của cha mẹ, chính là phản kháng, hoặc là ngậm miệng im ỉm không nói ời nào.
Nhưng mà, trong lòng mỗi bà mẹ đều có chung một ý nghĩ, , Thịnh Ngọc Châu là tai họa, tuyệt đối không cho phép con trai bọn họ cưới về nhà!!!
Thịnh Ngọc Châu không hề biết những chuyện này, cho dù biết, cũng không có tâm trạng để ý tới.
Gả chồng sao?
Cô chưa từng nghĩ tới, cho dù vì không muốn lao động mà gả chồng, cô cũng sẽ không gả cho đám con trai kia trong thôn, chủ yếu là vì vẻ ngoài của bọn họ xấu!
Cô là nhan khống đó! Xuyên tới nơi này lâu như vậy, người duy nhất cô cảm thấy đẹp trai chỉ có một, chính là Lục Dữ.
Có thể là vì tổ tiên có tiền, nên có điều kiện cải thiện gen di truyền (Bình thường kẻ có tiền đều thích nạp mỹ thiếp, sau từng thế hệ, không phải con cháu đã được cải tiến gen sao?)
Vẻ ngoài của Lục Dữ vô cùng hợp khẩu vị của cô.
Còn về Lê Thừa Du, có thể vì biết bản chất con người anh ta rồi, nên cô không hề có chút ấn tượng tốt nào với gương mặt ấy, ngược lại, còn cực kỳ chán ghét.
Khi Thịnh Ngọc Châu về đến khu tập thể thanh niên trí thức, cũng không biết mọi người xuất phát từ ý định xem kịch vui, hay là giả quan tâm, tất cả đều chạy đến dò hỏi tình hình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngọc Châu, cái gã đàn ông tên Triệu Mộc kia quá đáng giận, đúng là không có ý tốt… Rốt cuộc có phải anh ta làm việc giúp cô không?”
“Ngọc Châu, sau này cô phải cẩn thận chút, đúng rồi, anh ta còn nói gì không?”
“Đồng chí Thịnh, cô không sao chứ?”
Một đám chạy lại nói lời quan tâm, Thịnh Ngọc Châu nghe cũng hiểu, những lời nhìn như quan tâm ấy thật ra là đang xem náo nhiệt, xem bọn họ có cơ hội nói xấu cô hay không.
“Tôi đã nói với trưởng thôn rồi, Triệu Mộc mạo nhận công lao hỗ trợ, và hành vi đòi báo đáp, đã vi phạm pháp luật, mắc tội danh đe dọa uy hiếp và tội lưu manh, sẽ bị bắt bỏ tù…”
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ nói ra, Thịnh Ngọc Châu cười hì hì nhìn mọi người, không hiểu sao mọi người đều cảm thấy nụ cười ấy có chút kỳ quái, khiến sống lưng bọn họ lạnh lẽo.
Sao, sao hả? Chẳng qua bọn họ chỉ quan tâm một chút, đâu có ý đồ khác.
“Ngọc Châu, Triệu Mộc làm vậy, thật sự mắc tội đe dọa uy hiếp và tội lưu manh à? Không phải cô nói bừa chứ?” La Linh ngứa mắt với Thịnh Ngọc Châu, mở miệng dò hỏi.
“Đương nhiên là thật rồi, chẳng lẽ mọi người đều chưa đọc qua sách luật sao?” Thịnh Ngọc Châu trợn tròn mắt, tỏ vẻ kinh ngạc, giống đang chỉ trích bọn họ không quan tâm đến đại sự quốc gia.
Thanh niên trí thức khác:…
Giang Quả Nhi cảm thấy gã ế vợ Triệu Mộc kia quá vô dụng, đúng là phế vật mà, trước đây anh ta kiêu ngạo trong thôn như vậy, còn tưởng rằng là cái gai cứng, ai ngờ… Chậc!
Lãng phí một mảnh khổ tâm của cô ta, tặng anh ta cô vợ xinh đẹp còn không cần!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro