Thập Niên 70 - Mỹ Nhân Nũng Nịu Trong Niên Đại Văn
Xui Xẻo Còn Dài...
Tửu Tranh
2024-09-09 12:09:37
Có thể là cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Giang Quả Nhi, Thịnh Ngọc Châu ngẩng đầu nhẹ nhàng nhìn qua, ánh mắt mang đầy thâm ý, khóe miệng nở nụ cười tươi tắn.
Giang Quả Nhi bị ánh mắt và nụ cười ấy dọa lui về phía sau, nhưng khi ý thức được người vừa hù dọa mình là Thịnh Ngọc Châu, trong lòng lại không vui, người phụ nữ này có ý gì?
Định làm gì mình?
Đột nhiên Giang Quả Nhi nhớ tới, con người Thịnh Ngọc Châu không hề có đầu óc và tâm kế, ngày thường chỉ biết làm chuyện ngu xuẩn, tùy tiện kích một câu là có thể thấy được, càng đừng nói tới chuyện hãm hại gì đó.
Có thể là vì hôm nay Thịnh Ngọc Châu gặp phải chuyện khiến người ta quá kinh hãi,, đặc biệt là đối với nữ thanh niên trí thức yếu đuối bất lực xuống nông thôn, ai biết sau khi Thịnh Ngọc Châu bị người ta thực hiện ược quỷ kế, bọn họ có phải là người tiếp theo hay không?
Cho nên, nữ thanh niên trí thức đều nghiêm khắc chỉ trích lão ế vợ Triệu Mộc cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga kia, đừng có mơ!
Nam thanh niên trí thức ngồi bên bàn ăn nghe xong, cũng gật đầu, đồng thời còn khuyên bảo Thịnh Ngọc Châu, tốt nhất ngày thường ra ngoài nên đi với người khác, tránh bị đối phương giở trò…
Đối với lời này, nữ thanh niên trí thức có ấn tượng không tốt với Thịnh Ngọc Châu đều cảm thấy cạn lời, bọn họ không muốn đi cùng Thịnh Ngọc Châu có được không?
Ai không biết Thịnh Ngọc Châu là người kiêu ngạo, không biết ăn nói, còn xinh đẹp như vậy, nếu đi bên cô ấy, chẳng phải càng tôn lên vẻ ngoài xấu xí của mình hay sao?
Nhưng mà lúc này, không ai phản đối hay phủ quyết, ai nói ra, người đó chính là kẻ lòng dạ độc ác.
Thịnh Ngọc Châu không nói gì, chỉ là thi thoảng tầm mắt lại đặt trên người Giang Quả Nhi.
“Ngọc Châu, sao cô luôn nhìn tôi thế?” Giang Quả Nhi dịu dàng mở miệng hỏi, ngữ điệu ngờ vực.
“Không có gì, cảm thấy cô lợi hại thôi.” Thủ đoạn đủ dơ bẩn, lòng đủ xấu, còn đủ tàn nhẫn, Thịnh Ngọc Châu cô nên học tập cô ta nhiều hơn mới đúng.
Nghe câu cảm khái này của Thịnh Ngọc Châu, vẻ mặt Giang Quả Nhi càng nghi hoặc hơn, sao khi nói ra lời này Thịnh Ngọc Châu lại chân thành như vậy?
Lê Thừa Du cho rằng cuối cùng Thịnh Ngọc Châu cũng nhìn ra điểm tốt của Giang Quả Nhi, gật đầu phụ họa: “Ngọc Châu biết là tốt rồi, Quả Nhi là người dịu dàng lương thiện, em tiếp xúc nhiều sẽ biết.”
Thịnh Ngọc Châu liếc mắt nhìn Lê Thừa Du một cái, cô không muốn nói chuyện với kẻ thiểu năng trí tuệ.
Lần sau lại xử lý hai người bọn họ.
……
Vốn dĩ ngày hôm sau, chính là ngày mọi người thảo luận kịch liệt chuyện này, nhưng vì câu nói cuối cùng của Thịnh Ngọc Châu, bọn họ lại từ bỏ ý định, sợ ngày nào đó đám du côn, chốc đầu nào đó trong thôn coi trọng con gái nhà bọn họ.
A, đương nhiên, những nhà không có con gái vẫn sẽ tám chuyện một chút, thỏa mãn lòng bát quái của bọn họ.
Một điểm chung chính là, cả đám đều quản con trai nhà mình, không cho bọn họ đi tìm Thịnh Ngọc Châu, có nhà vội vã tìm bà mối làm mai, nghe nói XX thôn bên cạnh không tệ lắm, vẻ ngoài cũng ổn, còn có năng lực…
Một ngày vất vả cần cù lao động, khi sắp tới giờ tan làm, Thịnh Ngọc Châu thở dài một hơi, chuẩn bị thu dọn nông cụ, đi tìm Lục Dữ.
Đúng lúc ấy, một tiếng con gái kinh hô và một tiếng kêu đau đớn chói tai vang lên.
Cảm thấy tiếng kêu có chút quen tai, Thịnh Ngọc Châu tò mò ngẩng đầu nhìn qua, lập tức trông thấy Giang Quả Nhi đang ôm lấy cổ chân, máu tươi đã chảy đầm đìa.
Giang Quả Nhi cảm thấy hôm nay mình quá xui xẻo, buổi sáng vừa mới ra ngoài đã bị cứt chim từ trên trời rơi trúng, ra tới bờ rộng còn té ngã một cái.
Buổi chiều khi sắp tới giờ tan làm rồi, không hiểu sao lưỡi hái tự dưng tuột ra khỏi cán, khớp xương sau như bị thứ gì đập trúng, đột nhiên té ngã, cẳng chân vừa vặn đè trên lưỡi hái, ngay lập tức, cơn đau đớn từ cẳng chân truyền đến khiến cô ta choáng váng, giây tiếp theo, máu tươi cũng ào ào chảy ra.
“Hu hu hu… Sẽ… Sẽ không sao chứ?” Giang Quả Nhi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đầy hoảng sợ. Cuộc đời cô ta còn dài như vậy, tương lai tiền đồ vô lượng… Bị lưỡi hái cắt qua, có thể bị uốn ván không? Cô ta không muốn chết…
Lúc này, cô ta đã không giữ được vẻ dịu dàng và trầm tĩnh trong quá khứ, hoảng sợ gọi mọi người tới cứu cô ta.
Thịnh Ngọc Châu nhìn cảnh tượng ấy, hai mắt trợn tròn, ý cười lướt qua, ai nha, nhìn đi, người xấu có trời phạt!
“Đồng chí Giang Quả Nhi? Cô sao thế?”
“Quả Nhi làm sao vậy? Mau, mau đưa tới nhà ông lang trong thôn băng bó một chút……”
Ở nơi xa, người đàn ông nào đó nhìn thấy hình như Giang Quả Nhi bị thương không nặng lắm, biểu cảm có chút âm trầm lạnh lẽo, ánh mắt sâu thẳm nhìn lướt qua Thịnh Ngọc Châu đứng gần đó xem náo nhiệt, thu lại ánh mắt, xoay người rời đi.
Tác giả có lời muốn nói: Thịnh Ngọc Châu: Từ hôm nay trở đi, mình phải học cách tàn nhẫn độc ác, ra tay trước với Giang Quả Nhi!
Lục Dữ: Đừng tức giận, ngày tháng xui xẻo của cô ta vẫn còn dài!
Giang Quả Nhi bị ánh mắt và nụ cười ấy dọa lui về phía sau, nhưng khi ý thức được người vừa hù dọa mình là Thịnh Ngọc Châu, trong lòng lại không vui, người phụ nữ này có ý gì?
Định làm gì mình?
Đột nhiên Giang Quả Nhi nhớ tới, con người Thịnh Ngọc Châu không hề có đầu óc và tâm kế, ngày thường chỉ biết làm chuyện ngu xuẩn, tùy tiện kích một câu là có thể thấy được, càng đừng nói tới chuyện hãm hại gì đó.
Có thể là vì hôm nay Thịnh Ngọc Châu gặp phải chuyện khiến người ta quá kinh hãi,, đặc biệt là đối với nữ thanh niên trí thức yếu đuối bất lực xuống nông thôn, ai biết sau khi Thịnh Ngọc Châu bị người ta thực hiện ược quỷ kế, bọn họ có phải là người tiếp theo hay không?
Cho nên, nữ thanh niên trí thức đều nghiêm khắc chỉ trích lão ế vợ Triệu Mộc cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga kia, đừng có mơ!
Nam thanh niên trí thức ngồi bên bàn ăn nghe xong, cũng gật đầu, đồng thời còn khuyên bảo Thịnh Ngọc Châu, tốt nhất ngày thường ra ngoài nên đi với người khác, tránh bị đối phương giở trò…
Đối với lời này, nữ thanh niên trí thức có ấn tượng không tốt với Thịnh Ngọc Châu đều cảm thấy cạn lời, bọn họ không muốn đi cùng Thịnh Ngọc Châu có được không?
Ai không biết Thịnh Ngọc Châu là người kiêu ngạo, không biết ăn nói, còn xinh đẹp như vậy, nếu đi bên cô ấy, chẳng phải càng tôn lên vẻ ngoài xấu xí của mình hay sao?
Nhưng mà lúc này, không ai phản đối hay phủ quyết, ai nói ra, người đó chính là kẻ lòng dạ độc ác.
Thịnh Ngọc Châu không nói gì, chỉ là thi thoảng tầm mắt lại đặt trên người Giang Quả Nhi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngọc Châu, sao cô luôn nhìn tôi thế?” Giang Quả Nhi dịu dàng mở miệng hỏi, ngữ điệu ngờ vực.
“Không có gì, cảm thấy cô lợi hại thôi.” Thủ đoạn đủ dơ bẩn, lòng đủ xấu, còn đủ tàn nhẫn, Thịnh Ngọc Châu cô nên học tập cô ta nhiều hơn mới đúng.
Nghe câu cảm khái này của Thịnh Ngọc Châu, vẻ mặt Giang Quả Nhi càng nghi hoặc hơn, sao khi nói ra lời này Thịnh Ngọc Châu lại chân thành như vậy?
Lê Thừa Du cho rằng cuối cùng Thịnh Ngọc Châu cũng nhìn ra điểm tốt của Giang Quả Nhi, gật đầu phụ họa: “Ngọc Châu biết là tốt rồi, Quả Nhi là người dịu dàng lương thiện, em tiếp xúc nhiều sẽ biết.”
Thịnh Ngọc Châu liếc mắt nhìn Lê Thừa Du một cái, cô không muốn nói chuyện với kẻ thiểu năng trí tuệ.
Lần sau lại xử lý hai người bọn họ.
……
Vốn dĩ ngày hôm sau, chính là ngày mọi người thảo luận kịch liệt chuyện này, nhưng vì câu nói cuối cùng của Thịnh Ngọc Châu, bọn họ lại từ bỏ ý định, sợ ngày nào đó đám du côn, chốc đầu nào đó trong thôn coi trọng con gái nhà bọn họ.
A, đương nhiên, những nhà không có con gái vẫn sẽ tám chuyện một chút, thỏa mãn lòng bát quái của bọn họ.
Một điểm chung chính là, cả đám đều quản con trai nhà mình, không cho bọn họ đi tìm Thịnh Ngọc Châu, có nhà vội vã tìm bà mối làm mai, nghe nói XX thôn bên cạnh không tệ lắm, vẻ ngoài cũng ổn, còn có năng lực…
Một ngày vất vả cần cù lao động, khi sắp tới giờ tan làm, Thịnh Ngọc Châu thở dài một hơi, chuẩn bị thu dọn nông cụ, đi tìm Lục Dữ.
Đúng lúc ấy, một tiếng con gái kinh hô và một tiếng kêu đau đớn chói tai vang lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm thấy tiếng kêu có chút quen tai, Thịnh Ngọc Châu tò mò ngẩng đầu nhìn qua, lập tức trông thấy Giang Quả Nhi đang ôm lấy cổ chân, máu tươi đã chảy đầm đìa.
Giang Quả Nhi cảm thấy hôm nay mình quá xui xẻo, buổi sáng vừa mới ra ngoài đã bị cứt chim từ trên trời rơi trúng, ra tới bờ rộng còn té ngã một cái.
Buổi chiều khi sắp tới giờ tan làm rồi, không hiểu sao lưỡi hái tự dưng tuột ra khỏi cán, khớp xương sau như bị thứ gì đập trúng, đột nhiên té ngã, cẳng chân vừa vặn đè trên lưỡi hái, ngay lập tức, cơn đau đớn từ cẳng chân truyền đến khiến cô ta choáng váng, giây tiếp theo, máu tươi cũng ào ào chảy ra.
“Hu hu hu… Sẽ… Sẽ không sao chứ?” Giang Quả Nhi sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, đầy hoảng sợ. Cuộc đời cô ta còn dài như vậy, tương lai tiền đồ vô lượng… Bị lưỡi hái cắt qua, có thể bị uốn ván không? Cô ta không muốn chết…
Lúc này, cô ta đã không giữ được vẻ dịu dàng và trầm tĩnh trong quá khứ, hoảng sợ gọi mọi người tới cứu cô ta.
Thịnh Ngọc Châu nhìn cảnh tượng ấy, hai mắt trợn tròn, ý cười lướt qua, ai nha, nhìn đi, người xấu có trời phạt!
“Đồng chí Giang Quả Nhi? Cô sao thế?”
“Quả Nhi làm sao vậy? Mau, mau đưa tới nhà ông lang trong thôn băng bó một chút……”
Ở nơi xa, người đàn ông nào đó nhìn thấy hình như Giang Quả Nhi bị thương không nặng lắm, biểu cảm có chút âm trầm lạnh lẽo, ánh mắt sâu thẳm nhìn lướt qua Thịnh Ngọc Châu đứng gần đó xem náo nhiệt, thu lại ánh mắt, xoay người rời đi.
Tác giả có lời muốn nói: Thịnh Ngọc Châu: Từ hôm nay trở đi, mình phải học cách tàn nhẫn độc ác, ra tay trước với Giang Quả Nhi!
Lục Dữ: Đừng tức giận, ngày tháng xui xẻo của cô ta vẫn còn dài!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro