Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
Con Thỏ Phát Rồ...
Đường Tâm Dụ Viên
2024-08-20 17:06:44
Thông qua sức mạnh tinh thần, cô biết hai con sói hình như đã gặp phải chuyện gì đó, nên đã đi về phía cách đó không xa rồi.
Ánh mắt Tô Niệm Chi bình tĩnh nhìn chằm chằm thi thể con hươu.
Động tác phải nhanh lên, miễn cho lát nữa còn phải đánh nhau với sói.
Cô có kinh nghiệm, không thích ăn thịt sói.
Vị tanh không ngon tẹo nào.
Cũng không biết có phải là do sói ở tận thế là loài biến dị hay không nữa.
Cô bước lại gần con hươu, nghĩ xem chốc nữa sẽ mang con hươu về như thế nào.
Con hươu chỉ còn lại một chút sức lực, đáng thương mà nhìn Tô Niệm Chi.
Tô Niệm Chi chỉ có thể tiếc thương nói xin lỗi.
Amen!
Ngồi xổm xuống chạm vào da lông của nó.
Thật đáng tiếc, bị cắn nát rồi.
Tần Khiếu Vân cau mày nhìn tất cả thao tác của cô gái, quả thực là tuổi còn nhỏ.
Không biết phân rõ nguy hiểm.
Lúc này còn đồng tình với hươu, sắp khóc lên rồi.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn kia còn vỗ vỗ thân thể hươu con, rõ ràng là đang rất đau lòng.
Đúng lúc này, Tô Niệm Chi đột nhiên ngẩng đầu, dưới đáy mắt lóe lên một tia âm u nhàn nhạt.
Cách đó không xa, hiện ra một đôi mắt xanh lục nhìn thẳng vào cô.
Vốn đang tiếc con mồi này, nhưng giữa đường lại nhảy ra một tên trộm.
Con sói không hề động đậy, Tô Niệm Chi cũng không động.
Sói xám liếc nhìn vết thương của con hươu, dường như ra hiệu đây là con mồi của nó, hít hít mũi rồi cong lưng lại.
Cái đuôi đều mang tư thế chiến đấu.
Nhếch miệng để lộ hàm răng nanh sắc nhọn.
Sau đó đột nhiên ra sức lao về phía Tô Niệm Chi.
Tô Niệm Chi nhếch miệng cười, quá chậm, so với đám sói tận thế kia, quả thực giống như gà con vậy.
Vừa mới chuẩn bị phản kích lại.
Đã nhìn thấy một tia chớp bạc quét qua không trung.
“Vù” một tiếng vọt thẳng vào đầu con sói.
Một tiếng “Phập” vang lên, mũi tên đã xuyên qua da thịt, cả thân con sói đang chạy trên không trung rồi ngã xuống đất.
Thậm chí còn không kịp kêu lên.
Đã chết rồi.
Tô Niệm Chi chợt quay người lại, nhìn thấy người đàn ông cầm cung tên trong tay, nhảy xuống con dốc nhỏ.
Đây chẳng phải là nhân vật tuyến mười tám làm vật hi sinh bị vợ chưa cưới cắm sừng, không thể sống nổi qua tập hai sao? Tần, Tần gì nhỉ?
Chỉ thấy ánh mắt rực lửa của anh đang nhìn chằm chằm vào con hươu dưới chân cô.
Đột nhiên, Tô Niệm Chi nóng nảy.
Không lẽ anh muốn cướp con hươu của cô hả.
Cô nâng tay nắm chân con hươu lên, tính đứng dậy, muốn kéo hươi nai bỏ chạy.
Nhưng mà, cơ thể này quá yếu.
Vừa đứng dậy, thân mình đã lảo đảo.
Ánh mắt Tô Niệm Chi bình tĩnh nhìn chằm chằm thi thể con hươu.
Động tác phải nhanh lên, miễn cho lát nữa còn phải đánh nhau với sói.
Cô có kinh nghiệm, không thích ăn thịt sói.
Vị tanh không ngon tẹo nào.
Cũng không biết có phải là do sói ở tận thế là loài biến dị hay không nữa.
Cô bước lại gần con hươu, nghĩ xem chốc nữa sẽ mang con hươu về như thế nào.
Con hươu chỉ còn lại một chút sức lực, đáng thương mà nhìn Tô Niệm Chi.
Tô Niệm Chi chỉ có thể tiếc thương nói xin lỗi.
Amen!
Ngồi xổm xuống chạm vào da lông của nó.
Thật đáng tiếc, bị cắn nát rồi.
Tần Khiếu Vân cau mày nhìn tất cả thao tác của cô gái, quả thực là tuổi còn nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết phân rõ nguy hiểm.
Lúc này còn đồng tình với hươu, sắp khóc lên rồi.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn kia còn vỗ vỗ thân thể hươu con, rõ ràng là đang rất đau lòng.
Đúng lúc này, Tô Niệm Chi đột nhiên ngẩng đầu, dưới đáy mắt lóe lên một tia âm u nhàn nhạt.
Cách đó không xa, hiện ra một đôi mắt xanh lục nhìn thẳng vào cô.
Vốn đang tiếc con mồi này, nhưng giữa đường lại nhảy ra một tên trộm.
Con sói không hề động đậy, Tô Niệm Chi cũng không động.
Sói xám liếc nhìn vết thương của con hươu, dường như ra hiệu đây là con mồi của nó, hít hít mũi rồi cong lưng lại.
Cái đuôi đều mang tư thế chiến đấu.
Nhếch miệng để lộ hàm răng nanh sắc nhọn.
Sau đó đột nhiên ra sức lao về phía Tô Niệm Chi.
Tô Niệm Chi nhếch miệng cười, quá chậm, so với đám sói tận thế kia, quả thực giống như gà con vậy.
Vừa mới chuẩn bị phản kích lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đã nhìn thấy một tia chớp bạc quét qua không trung.
“Vù” một tiếng vọt thẳng vào đầu con sói.
Một tiếng “Phập” vang lên, mũi tên đã xuyên qua da thịt, cả thân con sói đang chạy trên không trung rồi ngã xuống đất.
Thậm chí còn không kịp kêu lên.
Đã chết rồi.
Tô Niệm Chi chợt quay người lại, nhìn thấy người đàn ông cầm cung tên trong tay, nhảy xuống con dốc nhỏ.
Đây chẳng phải là nhân vật tuyến mười tám làm vật hi sinh bị vợ chưa cưới cắm sừng, không thể sống nổi qua tập hai sao? Tần, Tần gì nhỉ?
Chỉ thấy ánh mắt rực lửa của anh đang nhìn chằm chằm vào con hươu dưới chân cô.
Đột nhiên, Tô Niệm Chi nóng nảy.
Không lẽ anh muốn cướp con hươu của cô hả.
Cô nâng tay nắm chân con hươu lên, tính đứng dậy, muốn kéo hươi nai bỏ chạy.
Nhưng mà, cơ thể này quá yếu.
Vừa đứng dậy, thân mình đã lảo đảo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro