Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
Con Thỏ Phát Rồ...
Đường Tâm Dụ Viên
2024-08-20 17:06:44
Cả người loạng choạng lung lay, suýt chút nữa đã ngã xuống.
Tần Khiếu Vân thấy cô gái sợ hãi đến mức không đứng vững nổi, anh đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Vẫn là cô gái nhỏ nhát gan.
Gặp một con sói lớn như vậy, chắc hẳn cô đã bị dọa đến choáng váng.
Không thấy sao? Vừa rồi còn sợ đến mức không cả biết chạy.
Tức khắc, giọng điệu của anh cũng vô thức mà dịu dàng hơn.
"Em không sao chứ?”
Sau đó thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô gái.
An ủi nói: “Sói chết rồi, em đừng sợ.”
Tô Niệm Chi quay đầu nhìn qua con sói: ????
Có vẻ như anh không đến đây để cướp con mồi của mình.
Cô lập tức nở một nụ cười.
Đôi mắt xán lạn dường như mang theo ánh sáng, khi cô cười, chúng tựa như những viên ngọc sáng lấp lánh.
Tần Khiếu Vân cảm thấy tim mình đua nhau đập "thình thịch", đập đến sắp nhảy ra khỏi lồng ngực anh.
Giống như một con thỏ phát rồ, điên cuồng chạy nhảy khắp nơi bên trong anh.
Cứ mãi đập liên hồi.
Anh đè nén sự rung động điên cuồng trong lòng.
Giọng nói có chút khàn khàn.
"Về sớm đi, ở đây không an toàn, bất cứ lúc nào bầy sói cũng có thể có thể quay lại."
Khóe miệng Tô Niệm Chi lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ: "Cảm ơn anh nha."
Giọng nói vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, nũng nịu lại còn ngọt ngấy, làm say đắm lòng người như chiếc lúm đồng tiền nhỏ của cô.
Không được, Tần Khiếu Vân cảm thấy mình quá cầm thú.
Anh vậy mà muốn nhào qua đè lên người cô gái trước mặt.
Trong lòng thầm mặc niệm quân kỳ.
Tịnh tâm tịnh tâm.
Anh nhanh chóng bước tới, rút mũi tên ra khỏi thi thể con sói kia.
Khi quay lại, thấy cô gái còn đứng đó không nhúc nhích.
Đôi mắt anh quét qua con hươu đã chết nằm dưới đất.
Đầu lưỡi anh hơi chạm vào hàm trên.
“Hươu cho em, tôi mang nó về giúp em."
Vốn dĩ Tô Niệm Chi còn đang nghĩ, hay là chia đôi với anh, dù sao thì người ta cũng đã cứu cô.
Bảo cô tự mình giết chết con sói là chuyện không thể, nếu không thì người khác sẽ xem cô là con quái vật mất.
Mặc dù nếu chia nửa sẽ rất đau lòng.
Nhưng vẫn không thể quá mức tham lam.
Hu hu hu.
Lần này, nghe Tần Khiếu Vân nói không cần và sẽ đưa hết cho mình.
Nụ cười trên mặt Tô Niệm Chi càng đậm hơn: “Vậy sói là của anh, hươu là của tôi.”
Tần Khiếu Vân thấy vẻ ngoan ngoãn của cô, đôi mắt nhỏ kia còn lóe lên tia cơ trí.
Nhịn không được mà nở nụ cười.
Giọng nói trầm thấp đáp: "Được."
Tô Niệm Chi nhìn thấy người đàn ông mỉm cười với mình, không khỏi thầm than thở trong lòng.
Chao ôi, người đẹp trai kiệt xuất thế này, lại còn là người tốt, nhưng sống không được bao lâu.
Tần Khiếu Vân thấy cô gái sợ hãi đến mức không đứng vững nổi, anh đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Vẫn là cô gái nhỏ nhát gan.
Gặp một con sói lớn như vậy, chắc hẳn cô đã bị dọa đến choáng váng.
Không thấy sao? Vừa rồi còn sợ đến mức không cả biết chạy.
Tức khắc, giọng điệu của anh cũng vô thức mà dịu dàng hơn.
"Em không sao chứ?”
Sau đó thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô gái.
An ủi nói: “Sói chết rồi, em đừng sợ.”
Tô Niệm Chi quay đầu nhìn qua con sói: ????
Có vẻ như anh không đến đây để cướp con mồi của mình.
Cô lập tức nở một nụ cười.
Đôi mắt xán lạn dường như mang theo ánh sáng, khi cô cười, chúng tựa như những viên ngọc sáng lấp lánh.
Tần Khiếu Vân cảm thấy tim mình đua nhau đập "thình thịch", đập đến sắp nhảy ra khỏi lồng ngực anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giống như một con thỏ phát rồ, điên cuồng chạy nhảy khắp nơi bên trong anh.
Cứ mãi đập liên hồi.
Anh đè nén sự rung động điên cuồng trong lòng.
Giọng nói có chút khàn khàn.
"Về sớm đi, ở đây không an toàn, bất cứ lúc nào bầy sói cũng có thể có thể quay lại."
Khóe miệng Tô Niệm Chi lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ: "Cảm ơn anh nha."
Giọng nói vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, nũng nịu lại còn ngọt ngấy, làm say đắm lòng người như chiếc lúm đồng tiền nhỏ của cô.
Không được, Tần Khiếu Vân cảm thấy mình quá cầm thú.
Anh vậy mà muốn nhào qua đè lên người cô gái trước mặt.
Trong lòng thầm mặc niệm quân kỳ.
Tịnh tâm tịnh tâm.
Anh nhanh chóng bước tới, rút mũi tên ra khỏi thi thể con sói kia.
Khi quay lại, thấy cô gái còn đứng đó không nhúc nhích.
Đôi mắt anh quét qua con hươu đã chết nằm dưới đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu lưỡi anh hơi chạm vào hàm trên.
“Hươu cho em, tôi mang nó về giúp em."
Vốn dĩ Tô Niệm Chi còn đang nghĩ, hay là chia đôi với anh, dù sao thì người ta cũng đã cứu cô.
Bảo cô tự mình giết chết con sói là chuyện không thể, nếu không thì người khác sẽ xem cô là con quái vật mất.
Mặc dù nếu chia nửa sẽ rất đau lòng.
Nhưng vẫn không thể quá mức tham lam.
Hu hu hu.
Lần này, nghe Tần Khiếu Vân nói không cần và sẽ đưa hết cho mình.
Nụ cười trên mặt Tô Niệm Chi càng đậm hơn: “Vậy sói là của anh, hươu là của tôi.”
Tần Khiếu Vân thấy vẻ ngoan ngoãn của cô, đôi mắt nhỏ kia còn lóe lên tia cơ trí.
Nhịn không được mà nở nụ cười.
Giọng nói trầm thấp đáp: "Được."
Tô Niệm Chi nhìn thấy người đàn ông mỉm cười với mình, không khỏi thầm than thở trong lòng.
Chao ôi, người đẹp trai kiệt xuất thế này, lại còn là người tốt, nhưng sống không được bao lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro