Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
Cướp Quý Nhân C...
Đường Tâm Dụ Viên
2024-08-20 17:06:44
Đợi cho đến khi cướp được ngón tay vàng của nữ chủ rồi, cô sẽ xoá hết ý thức của hệ thống. Trực tiếp khống chế hệ thống, thay đổi trung tâm mua sắm thành nơi miễn phí. Như vậy không phải là bản thân sẽ có thêm một cái kho và cửa hàng miễn phí hay sao?
Cái này giống như ngón tay vàng trong mấy quyển sảng văn.
Nghĩ tới những việc này cô nhịn không được ôm bụng cười lớn. Người trong cửa hàng bách hoá tuy không nhìn được toàn bộ khuôn mặt nhưng lại nghe thấy tiếng cười khì khì của cô. Tiếng cười đó nghe có vẻ không được bình thường cho lắm.
Hình như cô gái này hơi ngốc thì phải?
Mấu chốt là còn thường xuyên ho khan, vừa ngốc vừa có bệnh.
Lập tức không ít người tự giác lùi xa cô vài bước.
Nếu lỡ mà nhiễm bệnh thì đúng là tình ngay lí gian.
Tô Niệm Chi bước vào cửa hàng bách hoá quốc doanh.
Đầu thập niên 80 cửa hàng bách hoá quốc doanh này trông không khác gì hợp tác xã cung tiêu trước kia, chỉ khác biển hiệu mà thôi.
Bên trong đồ gì cũng có. Có máy khâu, vải, các loại thuốc lá, rượu và nhu yếu phẩm hàng ngày, được xếp thành từng loại trên các kệ phía sau.
Hơn nữa tấm kính trước quầy nhỏ được lau sáng bóng, bên trong trưng bày đủ loại đồ lặt vặt.
Ở một bên khác, chỗ bán những thực phẩm sống như thịt heo, trứng gà. Trước mỗi quầy hàng đều có một cái cân cũ kĩ màu xanh lá.
Người bán trứng gà vô cùng cẩn thận để trứng vào giỏ tre, còn dùng một lớp vải phủ lên trên.
Còn chỗ bán thịt, những miếng thịt cắt sẵn được bọc cẩn thận bằng giấy, chỉ chực chờ cho vào giỏ đi chợ của khách hàng.
Hơi thở cuộc sống cực kỳ nồng đậm.
Những thứ này từ trước đến nay Tô Niệm Chi chưa từng được thấy bao giờ. Cho nên đột nhiên cảm thấy rất hứng thú.
Nhưng mà, cái hệ thống dởm này, tại sao lại để cho Lô Giai Giai ngăn mình vào cửa hàng bách hoá quốc doanh cơ chứ?
Cô ngó nghiêng xung quanh, cũng chẳng có thứ gì đặc biệt.
Buồn bực!
Muốn mua đồ nhưng lo việc chút nữa Tô Triết Vũ tới cô lại phải giải thích, dù sao thì anh hai của cô không dễ bị lừa như anh cả, lừa một cái là tin ngay.
Có người thân thông minh quá cũng là một vấn đề.
Có tiền mà không thể tiêu, nghẹn khuất cực kỳ.
Hơn nữa cô cũng chẳng có không gian như nữ cbính, mua đồ xong có thể để vào đó.
Khó chịu.
Nghĩ ngợi một lúc, vẫn là nên chuẩn bị đi ra ngoài cửa đợi anh hai Tô tới thôi.
Lần sau hẵng tới mà mua sắm thỏa thích.
Ở kiếp trước đồ đạc đều dựa vào năng lực mà giành giật được, lâu rồi không được hưởng thụ cảm giác mua sắm.
Cái này giống như ngón tay vàng trong mấy quyển sảng văn.
Nghĩ tới những việc này cô nhịn không được ôm bụng cười lớn. Người trong cửa hàng bách hoá tuy không nhìn được toàn bộ khuôn mặt nhưng lại nghe thấy tiếng cười khì khì của cô. Tiếng cười đó nghe có vẻ không được bình thường cho lắm.
Hình như cô gái này hơi ngốc thì phải?
Mấu chốt là còn thường xuyên ho khan, vừa ngốc vừa có bệnh.
Lập tức không ít người tự giác lùi xa cô vài bước.
Nếu lỡ mà nhiễm bệnh thì đúng là tình ngay lí gian.
Tô Niệm Chi bước vào cửa hàng bách hoá quốc doanh.
Đầu thập niên 80 cửa hàng bách hoá quốc doanh này trông không khác gì hợp tác xã cung tiêu trước kia, chỉ khác biển hiệu mà thôi.
Bên trong đồ gì cũng có. Có máy khâu, vải, các loại thuốc lá, rượu và nhu yếu phẩm hàng ngày, được xếp thành từng loại trên các kệ phía sau.
Hơn nữa tấm kính trước quầy nhỏ được lau sáng bóng, bên trong trưng bày đủ loại đồ lặt vặt.
Ở một bên khác, chỗ bán những thực phẩm sống như thịt heo, trứng gà. Trước mỗi quầy hàng đều có một cái cân cũ kĩ màu xanh lá.
Người bán trứng gà vô cùng cẩn thận để trứng vào giỏ tre, còn dùng một lớp vải phủ lên trên.
Còn chỗ bán thịt, những miếng thịt cắt sẵn được bọc cẩn thận bằng giấy, chỉ chực chờ cho vào giỏ đi chợ của khách hàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơi thở cuộc sống cực kỳ nồng đậm.
Những thứ này từ trước đến nay Tô Niệm Chi chưa từng được thấy bao giờ. Cho nên đột nhiên cảm thấy rất hứng thú.
Nhưng mà, cái hệ thống dởm này, tại sao lại để cho Lô Giai Giai ngăn mình vào cửa hàng bách hoá quốc doanh cơ chứ?
Cô ngó nghiêng xung quanh, cũng chẳng có thứ gì đặc biệt.
Buồn bực!
Muốn mua đồ nhưng lo việc chút nữa Tô Triết Vũ tới cô lại phải giải thích, dù sao thì anh hai của cô không dễ bị lừa như anh cả, lừa một cái là tin ngay.
Có người thân thông minh quá cũng là một vấn đề.
Có tiền mà không thể tiêu, nghẹn khuất cực kỳ.
Hơn nữa cô cũng chẳng có không gian như nữ cbính, mua đồ xong có thể để vào đó.
Khó chịu.
Nghĩ ngợi một lúc, vẫn là nên chuẩn bị đi ra ngoài cửa đợi anh hai Tô tới thôi.
Lần sau hẵng tới mà mua sắm thỏa thích.
Ở kiếp trước đồ đạc đều dựa vào năng lực mà giành giật được, lâu rồi không được hưởng thụ cảm giác mua sắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro