Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
Cướp Quý Nhân C...
Đường Tâm Dụ Viên
2024-08-20 17:06:44
Đang lúc chuẩn bị đi ra cửa thì nghe thấy phía trước có tiếng thét chói tai.
“Trời ơi, có người phát bệnh động kinh rồi.”
Càng lúc càng có nhiều người tụ tập lại, cô nhăn mày, vốn dĩ cũng không muốn lo chuyện bao đồng nhưng đột nhiên nhớ ra việc hệ thống ngăn chặn mình nên vẫn chen vào đám đông.
Cô chỉ nhìn thấy một người mặc áo màu xanh lá, trên người còn đeo túi chứa thư nằm dưới đất, miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn lên, cắn chặt răng.
“Người đàn ông này hình như làm ở bưu cục. Lúc trước tôi đi gửi thư có nhìn thấy ông ấy.”
“Mau đưa đến bệnh viện đi.”
Thời đại này ai cũng nhiệt tình, nhìn thấy người gặp nạn thì lũ lượt kéo đến giúp đỡ.
Tô Niệm Chi nhăn mày, người đàn ông này nhìn qua đã biết là bị bệnh động kinh. Là một loại bệnh thần kinh mãn tính thường gặp, dẫn đến tế bào thần kinh phóng điện một cách bất thường, khi những tế bào thần kinh của đại não phóng điện quá mức cho phép sẽ dẫn đến chứng động kinh, khi bệnh động kinh phát tác sẽ làm cho người bệnh rơi vào trạng thái co giật.
Cũng không phải là cô hiểu y thuật mà là kiếp trước do chẳng có chuyện gì làm nên cô có lật sách y học về lĩnh vực thần kinh ra đọc một chút. Sách có viết về nguyên lý hoạt động của thần kinh.
Bởi vì lúc trước cô từng nhìn thấy người khống chế không tốt dị năng cho nên phát điên. Cho nên cô vẫn luôn chú ý tới vấn đề này.
Mà loại bệnh động kinh từ tế bào thần kinh đại não này lại vừa hay có thể dùng sức mạnh tinh thần của mình để giúp ông ấy khôi phục. Đây cũng được xem là cách sử dụng đặc biệt của sức mạnh dị năng. Sức mạnh này cũng chỉ có tác dụng với loại bệnh thần kinh này, xem như lần này cô làm một vị bác sĩ đi.
Tô Niệm Chí từ từ truyền vào đại nào người đàn ông này một chút sức mạnh tinh thần, cảm nhận được dòng điện bất thường trong tế bào thần kinh của ông ấy.
Chỉ cần dùng sức mạnh tinh thần của cô trấn áp lại là có thể khôi phục bình thường.
Khi cô đang điều trị thì đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông vội vàng chạy đến.
“Phan Khánh Sinh? Phan Khánh Sinh?”
Phan Khánh Sinh?
Tô Niệm Chi tròn mắt, đây không phải là quý nhân đầu tiên trong cuộc đời của nam chính sao?
Trong phim truyền hình chỉ biết ông ấy được Trương Văn Lượng nhắc đến bằng một câu.
“Phan Khánh Sinh là một chuyên gia trong lĩnh vực sưu tầm, tôi là người có ơn cứu mạng ông ấy, có đề thi ông ấy tìm được ở Bắc Kinh, thì đại học Bắc Kinh chính là vật trong bàn tay tôi.”
Tô Niệm Chi nở một nụ cười.
Quá tuyệt rồi, vận may từ trên trời rớt xuống, vậy tôi cũng không khách sáo nữa đâu nhe.
“Trời ơi, có người phát bệnh động kinh rồi.”
Càng lúc càng có nhiều người tụ tập lại, cô nhăn mày, vốn dĩ cũng không muốn lo chuyện bao đồng nhưng đột nhiên nhớ ra việc hệ thống ngăn chặn mình nên vẫn chen vào đám đông.
Cô chỉ nhìn thấy một người mặc áo màu xanh lá, trên người còn đeo túi chứa thư nằm dưới đất, miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn lên, cắn chặt răng.
“Người đàn ông này hình như làm ở bưu cục. Lúc trước tôi đi gửi thư có nhìn thấy ông ấy.”
“Mau đưa đến bệnh viện đi.”
Thời đại này ai cũng nhiệt tình, nhìn thấy người gặp nạn thì lũ lượt kéo đến giúp đỡ.
Tô Niệm Chi nhăn mày, người đàn ông này nhìn qua đã biết là bị bệnh động kinh. Là một loại bệnh thần kinh mãn tính thường gặp, dẫn đến tế bào thần kinh phóng điện một cách bất thường, khi những tế bào thần kinh của đại não phóng điện quá mức cho phép sẽ dẫn đến chứng động kinh, khi bệnh động kinh phát tác sẽ làm cho người bệnh rơi vào trạng thái co giật.
Cũng không phải là cô hiểu y thuật mà là kiếp trước do chẳng có chuyện gì làm nên cô có lật sách y học về lĩnh vực thần kinh ra đọc một chút. Sách có viết về nguyên lý hoạt động của thần kinh.
Bởi vì lúc trước cô từng nhìn thấy người khống chế không tốt dị năng cho nên phát điên. Cho nên cô vẫn luôn chú ý tới vấn đề này.
Mà loại bệnh động kinh từ tế bào thần kinh đại não này lại vừa hay có thể dùng sức mạnh tinh thần của mình để giúp ông ấy khôi phục. Đây cũng được xem là cách sử dụng đặc biệt của sức mạnh dị năng. Sức mạnh này cũng chỉ có tác dụng với loại bệnh thần kinh này, xem như lần này cô làm một vị bác sĩ đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Niệm Chí từ từ truyền vào đại nào người đàn ông này một chút sức mạnh tinh thần, cảm nhận được dòng điện bất thường trong tế bào thần kinh của ông ấy.
Chỉ cần dùng sức mạnh tinh thần của cô trấn áp lại là có thể khôi phục bình thường.
Khi cô đang điều trị thì đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông vội vàng chạy đến.
“Phan Khánh Sinh? Phan Khánh Sinh?”
Phan Khánh Sinh?
Tô Niệm Chi tròn mắt, đây không phải là quý nhân đầu tiên trong cuộc đời của nam chính sao?
Trong phim truyền hình chỉ biết ông ấy được Trương Văn Lượng nhắc đến bằng một câu.
“Phan Khánh Sinh là một chuyên gia trong lĩnh vực sưu tầm, tôi là người có ơn cứu mạng ông ấy, có đề thi ông ấy tìm được ở Bắc Kinh, thì đại học Bắc Kinh chính là vật trong bàn tay tôi.”
Tô Niệm Chi nở một nụ cười.
Quá tuyệt rồi, vận may từ trên trời rớt xuống, vậy tôi cũng không khách sáo nữa đâu nhe.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro