Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
Đánh Đàn Ông Cặ...
Đường Tâm Dụ Viên
2024-08-20 17:06:44
Bưng bát, giống như một cơn lốc xoáy nhỏ chạy về phía thôn.
Vương Quế Phương không khỏi bật cười.
Đứa nhỏ Mao Mao này không phải là con cháu ruột của nhà họ Tô, mà là do bà nhặt về.
Nhớ lúc trước mình đi lên thị trấn, trời tuyết rơi, thấy cảnh đáng thương, đứa nhỏ này chỉ quấn một tấm vải rách nằm trong tuyết.
Lạnh đến tím cả người.
Mắt thấy sắp không còn hơi thở nữa.
Vương Quế Phương không nỡ, không nói hai lời bèn ôm đứa nhỏ trở về.
Thằng cả đôn hậu, vừa thấy bộ dạng của đứa nhỏ thì đau lòng, ôm vào trong lòng dùng thân mình che chở suốt hai ngày, mới cứu trở về được.
Chi Chi còn lấy cây nhân sâm dại của mình cho Mao Mao, chính cái này đã cứu thằng bé một mạng.
Nhưng mùa đông năm đó, Chi Chi cũng vì thiếu cây nhân sâm dại đó mà suýt nữa bỏ mình.
Nhưng cũng may, đứa nhỏ này mạng lớn, qua được cửa kia thì không bệnh không đau nữa.
Trong nhà quả thực rất nghèo, thấy con trai lớn đã hai mươi mấy rồi mà vẫn chưa tìm được vợ.
Nghèo là một chuyện, nhưng mấu chốt là làm gì có hoàng hoa khuê nữ nhà ai lại sẵn lòng vào cửa chấp nhận làm mẹ kế đây.
Thằng cả chết tiệt kia cũng quyết tâm, đến mức nhất quyết đòi tìm được người có thể chấp nhận Mao Mao thì mới chịu kết hôn.
Trong lòng Vương Quế Phương sắp phát điên.
Mỗi lần hỏi tới, Tô Triết Văn lại nói, "Mẹ, con có Mao Mao dưỡng lão cho con rồi, mẹ thu xếp cho em hai đi.”
Thằng hai lại: “Gấp cái gì, anh cả còn chưa có tin tức kia mà.”
Thằng ba lại càng không buồn nói, trời cao hoàng đế ở xa, không xen vào được.
Đang lo lắng, bỏ củi vào trong bếp.
Thì chợt nghe thấy tiếng Mao Mao chạy hồng hộc vào với chiếc bát trên tay.
Trong con ngươi nhỏ chứa đầy nét nghịch ngợm.
“Bà, bà, cháu nói cho bà nghe, cháu vừa mới đi mua đậu phụ, nghe được một chuyện rất vui.”
“Hả chuyện gì?”
Vương Quế Phương nhận lấy đậu phụ rồi đặt lên bếp.
“Bà, cháu nghe người trong thôn nói, sáng sớm hôm nay lúc trên đường đi vào trong thị trấn, Trương Văn Lượng kia đã bị người ta đánh.”
“Gì? Thật hả?” Vương Quế Phương lập tức buông xẻng cơm trong tay xuống: “Mau nói lại cho bà nội nghe xem nào.”
Tô Mao Mao giơ cánh tay nhỏ bé lên, nói: “Bà, cháu nghe nói, là ông nội Lý phát hiện ra, buổi sáng ông ấy lái xe bò vào trong thị trấn, phát hiện một người đàn ông khỏa thân nằm ở giữa đường, nhìn qua thì hóa ra là Trương Văn Lượng, nghe nói là bị đánh đến hệt như cái đầu heo, hơn nữa chim nhỏ của tên đó cũng bị đạp cho hỏng rồi.”
Vương Quế Phương bỗng tự hỏi, việc này chắc không phải do thằng cả với thằng hai làm đó chứ?
Vương Quế Phương không khỏi bật cười.
Đứa nhỏ Mao Mao này không phải là con cháu ruột của nhà họ Tô, mà là do bà nhặt về.
Nhớ lúc trước mình đi lên thị trấn, trời tuyết rơi, thấy cảnh đáng thương, đứa nhỏ này chỉ quấn một tấm vải rách nằm trong tuyết.
Lạnh đến tím cả người.
Mắt thấy sắp không còn hơi thở nữa.
Vương Quế Phương không nỡ, không nói hai lời bèn ôm đứa nhỏ trở về.
Thằng cả đôn hậu, vừa thấy bộ dạng của đứa nhỏ thì đau lòng, ôm vào trong lòng dùng thân mình che chở suốt hai ngày, mới cứu trở về được.
Chi Chi còn lấy cây nhân sâm dại của mình cho Mao Mao, chính cái này đã cứu thằng bé một mạng.
Nhưng mùa đông năm đó, Chi Chi cũng vì thiếu cây nhân sâm dại đó mà suýt nữa bỏ mình.
Nhưng cũng may, đứa nhỏ này mạng lớn, qua được cửa kia thì không bệnh không đau nữa.
Trong nhà quả thực rất nghèo, thấy con trai lớn đã hai mươi mấy rồi mà vẫn chưa tìm được vợ.
Nghèo là một chuyện, nhưng mấu chốt là làm gì có hoàng hoa khuê nữ nhà ai lại sẵn lòng vào cửa chấp nhận làm mẹ kế đây.
Thằng cả chết tiệt kia cũng quyết tâm, đến mức nhất quyết đòi tìm được người có thể chấp nhận Mao Mao thì mới chịu kết hôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Vương Quế Phương sắp phát điên.
Mỗi lần hỏi tới, Tô Triết Văn lại nói, "Mẹ, con có Mao Mao dưỡng lão cho con rồi, mẹ thu xếp cho em hai đi.”
Thằng hai lại: “Gấp cái gì, anh cả còn chưa có tin tức kia mà.”
Thằng ba lại càng không buồn nói, trời cao hoàng đế ở xa, không xen vào được.
Đang lo lắng, bỏ củi vào trong bếp.
Thì chợt nghe thấy tiếng Mao Mao chạy hồng hộc vào với chiếc bát trên tay.
Trong con ngươi nhỏ chứa đầy nét nghịch ngợm.
“Bà, bà, cháu nói cho bà nghe, cháu vừa mới đi mua đậu phụ, nghe được một chuyện rất vui.”
“Hả chuyện gì?”
Vương Quế Phương nhận lấy đậu phụ rồi đặt lên bếp.
“Bà, cháu nghe người trong thôn nói, sáng sớm hôm nay lúc trên đường đi vào trong thị trấn, Trương Văn Lượng kia đã bị người ta đánh.”
“Gì? Thật hả?” Vương Quế Phương lập tức buông xẻng cơm trong tay xuống: “Mau nói lại cho bà nội nghe xem nào.”
Tô Mao Mao giơ cánh tay nhỏ bé lên, nói: “Bà, cháu nghe nói, là ông nội Lý phát hiện ra, buổi sáng ông ấy lái xe bò vào trong thị trấn, phát hiện một người đàn ông khỏa thân nằm ở giữa đường, nhìn qua thì hóa ra là Trương Văn Lượng, nghe nói là bị đánh đến hệt như cái đầu heo, hơn nữa chim nhỏ của tên đó cũng bị đạp cho hỏng rồi.”
Vương Quế Phương bỗng tự hỏi, việc này chắc không phải do thằng cả với thằng hai làm đó chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro