Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
. Mua Đồ Đầy Ta...
Đường Tâm Dụ Viên
2024-08-20 17:06:44
Người điều hành cửa hàng bách hoá vừa nhìn thấy Phan Khánh Sinh khỏi bệnh thì cả khuôn mặt đều lộ rõ vẻ tán dương nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình.
“Cô nhóc giỏi thật đó.”
Tô Niệm Chi: “Đây đều là duyên phận, khi trước cháu cũng từng gặp qua người bị bệnh này rồi.”
Phan Khánh Sinh xúc động lục tìm trong túi của mình, lôi ra năm tờ đại đoàn kết.
“Cô gái, cảm ơn cháu đã trị khỏi bệnh cho chú, ít tiền này cháu cầm đi, cháu làm việc ở đâu, lúc trở về chú sẽ viết một bức thư cảm ơn tới đơn vị cháu.”
Tô Niệm Chi nhìn chằm chằm đồ vật trong chiếc túi đựng phong thư.
Cái đó là con tem hình con khỉ phải không nhỉ?
Đó là loại tem đáng giá nhất đó.
Trông dáng vẻ, Phan Khánh Sinh có lẽ đã hơn bốn mươi tuổi rồi cho nên Tô Niệm Chi thấp giọng lễ phép gọi một tiếng.
“Chú Phan, cháu không cần tiền, cháu muốn cái này có được không ạ?”
Phan Khánh Sinh ngẩn người nhìn con tem trong tay cô gái, nghi hoặc hỏi: “Cháu, cháu thật sự không lấy năm mươi đồng hả?”
Người xung quanh lũ lượt khuyên nhủ: “Cô gái, năm mươi đồng đó, cô lấy cái đó làm gì, chỉ là hình con khỉ thôi mà.”
Tô Niệm Chi nghĩ: Mấy người thì biết cái quái gì, tương lai cái thứ này có giá bằng cả một căn nhà đó.
Cô nhìn Phan Khánh Sinh với ánh mắt kiên định, ánh mắt tỏa sáng: “Vâng, cháu muốn lấy cái này.”
Phan Khánh Sinh lại lục túi xách, lấy một tờ tem con khỉ vàng đưa cho cô.
“Cháu có muốn lấy thêm không? Trong túi của chú vẫn còn.”
Tô Niệm Chi nuốt nước bọt, nghĩ tới thân phận của người đàn ông này thì khẽ nói: “Cháu không cần nữa, nhưng có một chuyện cháu muốn hỏi chú một chút.”
Nếu đổi lại là người khác ông ấy sẽ cảm thấy chắc chắn đây là loại người giúp đỡ người khác để được lợi.
Nhưng cô gái đứng trước mặt ông ấy lúc này lại có dáng vẻ vô tội, trông cũng chỉ lớn hơn con gái mình khoảng hai tuổi mà thôi.
Ánh mắt hiền lành không giống như một đứa trẻ có ý đồ xấu.
Cho nên giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Cháu muốn hỏi gì?”
Tô Niệm Chi ngẩng mặt lên, biểu cảm nghiêm túc.
“Cháu muốn mua một ít ngọc.”
Phan Khánh Sinh sững người sau đó cười.
“Cô nhóc này, sao cháu biết chú thích sưu tầm mấy thứ này?”
Tô Niệm Chi làm bộ dạng ngờ nghệch: “Cháu chỉ nghĩ chú làm việc ở bưu cục, mỗi ngày đều chạy khắp nơi, tin tức hẳn là rất linh thông.”
“Ha ha ha.”
Cô gái này nói không hề sai, những người như bọn họ tiếp xúc với rất nhiều người tất nhiên cũng sẽ biết nhiều. Cô nhóc này chẳng ngốc tí nào, rất thông minh nữa là đằng khác.
“Cô nhóc giỏi thật đó.”
Tô Niệm Chi: “Đây đều là duyên phận, khi trước cháu cũng từng gặp qua người bị bệnh này rồi.”
Phan Khánh Sinh xúc động lục tìm trong túi của mình, lôi ra năm tờ đại đoàn kết.
“Cô gái, cảm ơn cháu đã trị khỏi bệnh cho chú, ít tiền này cháu cầm đi, cháu làm việc ở đâu, lúc trở về chú sẽ viết một bức thư cảm ơn tới đơn vị cháu.”
Tô Niệm Chi nhìn chằm chằm đồ vật trong chiếc túi đựng phong thư.
Cái đó là con tem hình con khỉ phải không nhỉ?
Đó là loại tem đáng giá nhất đó.
Trông dáng vẻ, Phan Khánh Sinh có lẽ đã hơn bốn mươi tuổi rồi cho nên Tô Niệm Chi thấp giọng lễ phép gọi một tiếng.
“Chú Phan, cháu không cần tiền, cháu muốn cái này có được không ạ?”
Phan Khánh Sinh ngẩn người nhìn con tem trong tay cô gái, nghi hoặc hỏi: “Cháu, cháu thật sự không lấy năm mươi đồng hả?”
Người xung quanh lũ lượt khuyên nhủ: “Cô gái, năm mươi đồng đó, cô lấy cái đó làm gì, chỉ là hình con khỉ thôi mà.”
Tô Niệm Chi nghĩ: Mấy người thì biết cái quái gì, tương lai cái thứ này có giá bằng cả một căn nhà đó.
Cô nhìn Phan Khánh Sinh với ánh mắt kiên định, ánh mắt tỏa sáng: “Vâng, cháu muốn lấy cái này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phan Khánh Sinh lại lục túi xách, lấy một tờ tem con khỉ vàng đưa cho cô.
“Cháu có muốn lấy thêm không? Trong túi của chú vẫn còn.”
Tô Niệm Chi nuốt nước bọt, nghĩ tới thân phận của người đàn ông này thì khẽ nói: “Cháu không cần nữa, nhưng có một chuyện cháu muốn hỏi chú một chút.”
Nếu đổi lại là người khác ông ấy sẽ cảm thấy chắc chắn đây là loại người giúp đỡ người khác để được lợi.
Nhưng cô gái đứng trước mặt ông ấy lúc này lại có dáng vẻ vô tội, trông cũng chỉ lớn hơn con gái mình khoảng hai tuổi mà thôi.
Ánh mắt hiền lành không giống như một đứa trẻ có ý đồ xấu.
Cho nên giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Cháu muốn hỏi gì?”
Tô Niệm Chi ngẩng mặt lên, biểu cảm nghiêm túc.
“Cháu muốn mua một ít ngọc.”
Phan Khánh Sinh sững người sau đó cười.
“Cô nhóc này, sao cháu biết chú thích sưu tầm mấy thứ này?”
Tô Niệm Chi làm bộ dạng ngờ nghệch: “Cháu chỉ nghĩ chú làm việc ở bưu cục, mỗi ngày đều chạy khắp nơi, tin tức hẳn là rất linh thông.”
“Ha ha ha.”
Cô gái này nói không hề sai, những người như bọn họ tiếp xúc với rất nhiều người tất nhiên cũng sẽ biết nhiều. Cô nhóc này chẳng ngốc tí nào, rất thông minh nữa là đằng khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro