Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
. Mua Đồ Đầy Ta...
Đường Tâm Dụ Viên
2024-08-20 17:06:44
Mua xong đồ, trong tay xách túi lớn túi nhỏ đứng đợi trước cửa cửa hàng bách hóa.
Bỗng thấy Tô Triết Vũ thở hồng hộc từ xa đẩy xe đẩy chạy tới.
“Em gái.”
Tô Triết Vũ cảm thấy rất có lỗi, khi nãy đi bán hươu, đúng lúc gặp một thanh niên tri thức lúc trước ở cùng thôn, nhìn thấy cô ấy đang gặp khó khăn, nên đã giúp một tay, làm trễ giờ đến đây.
“Anh hai, chuyển đồ giúp em.”
Bấy giờ Tô Triết Vũ mới chú ý đến việc đằng sau chân Niệm Chi có rất nhiều đồ lớn nhỏ đủ cả.
Anh ấy tròn mắt.
“Chi Chi, khi nãy mẹ cho em có một đồng, mà mua được nhiều đồ thế này à.”
Anh ấy ngẩn người.
Tô Niệm Chi cười: “Anh hai, mau giúp em để đồ lên xe đi, đợi chút nữa em sẽ giải thích.”
Tô Triết Vũ biết em gái mình chắc chắn sẽ không làm chuyện xấu, bèn vội đặt đồ lên xe đẩy.
“Chi Chi, em còn muốn mua gì nữa không, khi nãy anh bán một con hươu, kiếm được một ít tiền.”
Tô Niệm Chi lắc đầu: “Anh hai, hôm nay không mua nữa, hai ngày nữa em sẽ quay lại sau.”
Tô Triết Vũ tặc lưỡi.
Em gái mình mua sắm đến nghiện rồi.
Xem ra mình phải cố gắng kiếm tiền nhiều hơn.
Gần đây sức khoẻ của Niệm Chi tốt lên không ít.
Hai người vui về đi về nhà.
Chỉ là vừa vào thôn thì đã bị người khác bắt gặp.
Ai cũng nhìn họ bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhà họ Tô kiếm được từ nhà họ Trương ba trăm đồng, tiêu xài cũng xa xỉ phết, cứ đà này chẳng bao lâu nữa sẽ tiêu hết.
Mẹ của Nhị Lại Tử âm thầm mắng: “Đúng là cái thứ phá của, mua làm gì mà lắm đồ thế.”
Trên xe đều chất đầy đồ.
Trong suy nghĩ của bà ta, con trai sắp tới cầu hôn rồi, những thứ này vốn là của chung.
Người nhà họ Tô tiêu một đồng thì bà ta lại mất đi một đồng.
Còn Tôn Đại Nữu thì đứng ngoài cửa viện, mắng đông mắng tây Tô Niệm Chi là cái đồ đê tiện.
Tất cả những thứ đó đều là tiêu tiền của nhà bà ta mua về.
Vừa nghĩ tới việc nửa thân dưới của con trai bị phế thì mắng lại càng thêm khó nghe.
Mắt Tô Niệm Chi khép hờ, dùng sức mạnh tinh thần công kích về phía Tô Đại Nữu.
Chỉ thấy cái miệng đang mắng xối xả của bà ta lệch qua một bên.
“Ối ối ối, miệng, miệng tôi…”
“Ai da, Thiết Đản a, mau qua đây, bà nội cháu bị động kinh rồi.”
Người dân vùng nông thôn đều thích xem trò vui, Tôn Đại Nữu đột nhiên méo miệng, cho nên trong chốc lát cũng chẳng bàn luận gì về việc Tô Niệm Chi mua nhiều đồ nữa.
Bỗng thấy Tô Triết Vũ thở hồng hộc từ xa đẩy xe đẩy chạy tới.
“Em gái.”
Tô Triết Vũ cảm thấy rất có lỗi, khi nãy đi bán hươu, đúng lúc gặp một thanh niên tri thức lúc trước ở cùng thôn, nhìn thấy cô ấy đang gặp khó khăn, nên đã giúp một tay, làm trễ giờ đến đây.
“Anh hai, chuyển đồ giúp em.”
Bấy giờ Tô Triết Vũ mới chú ý đến việc đằng sau chân Niệm Chi có rất nhiều đồ lớn nhỏ đủ cả.
Anh ấy tròn mắt.
“Chi Chi, khi nãy mẹ cho em có một đồng, mà mua được nhiều đồ thế này à.”
Anh ấy ngẩn người.
Tô Niệm Chi cười: “Anh hai, mau giúp em để đồ lên xe đi, đợi chút nữa em sẽ giải thích.”
Tô Triết Vũ biết em gái mình chắc chắn sẽ không làm chuyện xấu, bèn vội đặt đồ lên xe đẩy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chi Chi, em còn muốn mua gì nữa không, khi nãy anh bán một con hươu, kiếm được một ít tiền.”
Tô Niệm Chi lắc đầu: “Anh hai, hôm nay không mua nữa, hai ngày nữa em sẽ quay lại sau.”
Tô Triết Vũ tặc lưỡi.
Em gái mình mua sắm đến nghiện rồi.
Xem ra mình phải cố gắng kiếm tiền nhiều hơn.
Gần đây sức khoẻ của Niệm Chi tốt lên không ít.
Hai người vui về đi về nhà.
Chỉ là vừa vào thôn thì đã bị người khác bắt gặp.
Ai cũng nhìn họ bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhà họ Tô kiếm được từ nhà họ Trương ba trăm đồng, tiêu xài cũng xa xỉ phết, cứ đà này chẳng bao lâu nữa sẽ tiêu hết.
Mẹ của Nhị Lại Tử âm thầm mắng: “Đúng là cái thứ phá của, mua làm gì mà lắm đồ thế.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên xe đều chất đầy đồ.
Trong suy nghĩ của bà ta, con trai sắp tới cầu hôn rồi, những thứ này vốn là của chung.
Người nhà họ Tô tiêu một đồng thì bà ta lại mất đi một đồng.
Còn Tôn Đại Nữu thì đứng ngoài cửa viện, mắng đông mắng tây Tô Niệm Chi là cái đồ đê tiện.
Tất cả những thứ đó đều là tiêu tiền của nhà bà ta mua về.
Vừa nghĩ tới việc nửa thân dưới của con trai bị phế thì mắng lại càng thêm khó nghe.
Mắt Tô Niệm Chi khép hờ, dùng sức mạnh tinh thần công kích về phía Tô Đại Nữu.
Chỉ thấy cái miệng đang mắng xối xả của bà ta lệch qua một bên.
“Ối ối ối, miệng, miệng tôi…”
“Ai da, Thiết Đản a, mau qua đây, bà nội cháu bị động kinh rồi.”
Người dân vùng nông thôn đều thích xem trò vui, Tôn Đại Nữu đột nhiên méo miệng, cho nên trong chốc lát cũng chẳng bàn luận gì về việc Tô Niệm Chi mua nhiều đồ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro