Thập Niên 70: Mỹ Nhân Thanh Niên Trí Thức Có Hệ Thống
Chương 1
Mạn Thu
2024-08-01 23:46:08
Trong bóng tối, Tần Chi mặt lộ vẻ bất an, ngủ cũng không an ổn.
Rất nhanh, cô đã bị cảm giác mát mẻ đánh vào mặt đánh thức.
Ngoài cửa sổ tiếng sấm từng trận, cô đưa tay lau lên mặt, tất cả đều là vết nước nhỏ vụn, chuyện này làm cho cô có hơi hoảng hốt.
Cô bỗng nhiên nhớ tới đầu thập niên 70, khi cô xuống nông thôn làm thanh niên thức ở đại đội sản xuất Cửu Sơn, nửa đêm thường bị nước mưa "gọi" tỉnh lại.
Chỉ là, hôm nay cô ở tại trong nhà tường ngói, giường ngủ cũng không hề gần cửa sổ, thế nào còn có thể có mưa bụi bay ở trên mặt?
Một tia chớp buông thẳng xuống, ánh sáng của tia chớp mặc dù ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để Tần Chi thấy rõ hoàn cảnh của mình.
Tần Chi khiếp sợ, nơi này, chính là nơi ở mấy chục năm trước khi cô mới xuống nông thôn làm thanh niên trí thức!
【 Tích -- phát hiện được mật mã sinh mệnh thể di truyền, năng lượng sinh mệnh đã có xu thế ổn định, thử liên kết bên trong ········· 】
Tần Chi:...Gì?
Ai, không phải, chờ đã!
【 Liên kết thành công! 】
【 kí chủ xin chào, tôi là hệ thống phụ trợ... 】
Tần Chi: !
Tần Chi hôn mê bất tỉnh.
Hệ thống dừng lại.
Hệ thống đầy dấu chấm hỏi trên mặt, năng lực thừa nhận của sinh mệnh thể Địa Cầu yếu như vậy sao?
Hay là vì xuyên qua thời không tạo thành bất ổn cho tinh thần thể?
Vậy nó có nên tối ưu hóa cơ thể cho ký chủ chút hay không?
Vất vả lắm mới trói định ký chủ, đừng để rất nhanh đã treo, hệ thống bi thương không dậy nổi!
Hệ thống vươn ra móng vuốt nhỏ, mắt nhìn bảng điều khiển trên mục chữ số biểu hiện năng lượng, yên lặng thu hồi chuẩn bị móng vuốt nhỏ click "Tối ưu hóa thân thể kí chủ ".
Năng lượng không đủ, không tiêu hao nổi......
Hệ thống: ·...... Thống sinh* gian nan. (Nhân sinh của người, thống sinh của hệ thống)
Tố chất trong lòng Tần Chi vẫn rất tốt, cô rất nhanh tỉnh lại.
Cô ngất đi, không đơn giản là vì bỗng nhiên bị hệ thống trói buộc dọa.
Chuyện này, chuyện nhỏ, cô, có thể chống lại, đúng không?
Dù sao cô cũng là một bà lão mà, bình thường không có việc gì, lúc con trai không ở nhà, cũng sẽ dùng máy tính của con trai lên mạng, đọc tiểu thuyết giết thời gian.
Cô biết hệ thống.
Nhưng mà!
Biết là một chuyện, thể nghiệm thân sinh và hệ thống trói buộc gì đó, lại là một chuyện khác.
Đương nhiên, cô té xỉu, là vì cô phát hiện mình không chỉ vô duyên vô cớ trói định một hệ thống, dường như còn trọng sinh!
Ai hiểu cho chứ, vốn cho là mình chỉ là nằm xuống chậm rãi cảm xúc, kết quả lúc tỉnh lại, phát hiện mình trở lại quá khứ.
Đúng vậy, trở lại quá khứ, cô trở lại khi mình vừa mới xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Tần Chi cực kì xác định!
Vừa rồi cô cảm nhận được thứ quen thuộc trong gối đầu, hơi có xúc cảm cứng rắn - - đó là tiền riêng cô tự mình vất vả lắm mới tiết kiệm được giấu ở bên trong.
Cô cũng sờ tới chỗ lõm quen thuộc trên giường gỗ ở dưới thân - - giường do khu nhà thanh niên trí thức thống nhất làm từ cửa, phía trên có dấu vết cạy bỏ khóa cửa.
Cô còn nghe được "Tiếng hít thở" liên tiếp – các nữ sinh chỉ vì ban ngày đi làm mệt mỏi, lúc ngủ tiếng hít thở trầm hơn chút, tuyệt đối không phải ngáy!
Lúc ấy, trong lòng của cô là một hồi "lộp bộp"!
Trong lòng đang sóng to gió lớn, không biết có phải đang ở trong mộng hay không, bỗng nhiên có một âm thanh máy móc ở trong đầu nói với cô, cô bị trói buộc.
Cô cũng không nói đồng ý có được không!
Lượng thông tin này thật sự có hơi lớn.
Cô không nói thành tiếng, chỉ ngất đi, đã là do cô cố gắng khắc chế, theo bản năng không muốn để cho người Thanh niên trí thức phát hiện kết quả dị thường của mình.
Cho nên, cuộc sống của cô hiện tại đi theo quỹ tích kiếp trước đã từng, đúng không?
Cô rũ mi mắt xuống.
Người kia nói không hoàn toàn đúng, cả đời của cô không phải bị lừa gạt, vứt bỏ, cô chỉ là không biết, không có lựa chọn mà thôi.
Mà hiện tại, cô trọng sinh, có thể có lựa chọn khác.
Tần Chi thở ra một hơi cực nhẹ, dường như cũng phun ra sự không cam lòng và phẫn nộ của mình sau khi biết chân tướng kiếp trước.
Đồng thời, đáy lòng cô cũng có hơi thấp thỏm, cuộc sống lúc này, nói thật, khổ nhiều hơn ngọt.
Hơn nửa đời người cô vẫn luôn như vậy, cảm thụ nhiều nhất chỉ có một chữ - - mệt!
Tần Chi chôn cả người mình trong chăn, cố gắng không phát ra động tĩnh gì.
Lúc này, cô cũng không lúc cô có được phòng ngủ của chính mình kiếp trước.
Trong ký túc xá nữ sinh nho nhỏ ở khu nhà thanh niên trí thức này, có năm cô gái từ khắp nơi tới.
Chắc chắn trong tương lai sẽ có nhiều người hơn.
Rất nhanh, cô đã bị cảm giác mát mẻ đánh vào mặt đánh thức.
Ngoài cửa sổ tiếng sấm từng trận, cô đưa tay lau lên mặt, tất cả đều là vết nước nhỏ vụn, chuyện này làm cho cô có hơi hoảng hốt.
Cô bỗng nhiên nhớ tới đầu thập niên 70, khi cô xuống nông thôn làm thanh niên thức ở đại đội sản xuất Cửu Sơn, nửa đêm thường bị nước mưa "gọi" tỉnh lại.
Chỉ là, hôm nay cô ở tại trong nhà tường ngói, giường ngủ cũng không hề gần cửa sổ, thế nào còn có thể có mưa bụi bay ở trên mặt?
Một tia chớp buông thẳng xuống, ánh sáng của tia chớp mặc dù ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để Tần Chi thấy rõ hoàn cảnh của mình.
Tần Chi khiếp sợ, nơi này, chính là nơi ở mấy chục năm trước khi cô mới xuống nông thôn làm thanh niên trí thức!
【 Tích -- phát hiện được mật mã sinh mệnh thể di truyền, năng lượng sinh mệnh đã có xu thế ổn định, thử liên kết bên trong ········· 】
Tần Chi:...Gì?
Ai, không phải, chờ đã!
【 Liên kết thành công! 】
【 kí chủ xin chào, tôi là hệ thống phụ trợ... 】
Tần Chi: !
Tần Chi hôn mê bất tỉnh.
Hệ thống dừng lại.
Hệ thống đầy dấu chấm hỏi trên mặt, năng lực thừa nhận của sinh mệnh thể Địa Cầu yếu như vậy sao?
Hay là vì xuyên qua thời không tạo thành bất ổn cho tinh thần thể?
Vậy nó có nên tối ưu hóa cơ thể cho ký chủ chút hay không?
Vất vả lắm mới trói định ký chủ, đừng để rất nhanh đã treo, hệ thống bi thương không dậy nổi!
Hệ thống vươn ra móng vuốt nhỏ, mắt nhìn bảng điều khiển trên mục chữ số biểu hiện năng lượng, yên lặng thu hồi chuẩn bị móng vuốt nhỏ click "Tối ưu hóa thân thể kí chủ ".
Năng lượng không đủ, không tiêu hao nổi......
Hệ thống: ·...... Thống sinh* gian nan. (Nhân sinh của người, thống sinh của hệ thống)
Tố chất trong lòng Tần Chi vẫn rất tốt, cô rất nhanh tỉnh lại.
Cô ngất đi, không đơn giản là vì bỗng nhiên bị hệ thống trói buộc dọa.
Chuyện này, chuyện nhỏ, cô, có thể chống lại, đúng không?
Dù sao cô cũng là một bà lão mà, bình thường không có việc gì, lúc con trai không ở nhà, cũng sẽ dùng máy tính của con trai lên mạng, đọc tiểu thuyết giết thời gian.
Cô biết hệ thống.
Nhưng mà!
Biết là một chuyện, thể nghiệm thân sinh và hệ thống trói buộc gì đó, lại là một chuyện khác.
Đương nhiên, cô té xỉu, là vì cô phát hiện mình không chỉ vô duyên vô cớ trói định một hệ thống, dường như còn trọng sinh!
Ai hiểu cho chứ, vốn cho là mình chỉ là nằm xuống chậm rãi cảm xúc, kết quả lúc tỉnh lại, phát hiện mình trở lại quá khứ.
Đúng vậy, trở lại quá khứ, cô trở lại khi mình vừa mới xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Tần Chi cực kì xác định!
Vừa rồi cô cảm nhận được thứ quen thuộc trong gối đầu, hơi có xúc cảm cứng rắn - - đó là tiền riêng cô tự mình vất vả lắm mới tiết kiệm được giấu ở bên trong.
Cô cũng sờ tới chỗ lõm quen thuộc trên giường gỗ ở dưới thân - - giường do khu nhà thanh niên trí thức thống nhất làm từ cửa, phía trên có dấu vết cạy bỏ khóa cửa.
Cô còn nghe được "Tiếng hít thở" liên tiếp – các nữ sinh chỉ vì ban ngày đi làm mệt mỏi, lúc ngủ tiếng hít thở trầm hơn chút, tuyệt đối không phải ngáy!
Lúc ấy, trong lòng của cô là một hồi "lộp bộp"!
Trong lòng đang sóng to gió lớn, không biết có phải đang ở trong mộng hay không, bỗng nhiên có một âm thanh máy móc ở trong đầu nói với cô, cô bị trói buộc.
Cô cũng không nói đồng ý có được không!
Lượng thông tin này thật sự có hơi lớn.
Cô không nói thành tiếng, chỉ ngất đi, đã là do cô cố gắng khắc chế, theo bản năng không muốn để cho người Thanh niên trí thức phát hiện kết quả dị thường của mình.
Cho nên, cuộc sống của cô hiện tại đi theo quỹ tích kiếp trước đã từng, đúng không?
Cô rũ mi mắt xuống.
Người kia nói không hoàn toàn đúng, cả đời của cô không phải bị lừa gạt, vứt bỏ, cô chỉ là không biết, không có lựa chọn mà thôi.
Mà hiện tại, cô trọng sinh, có thể có lựa chọn khác.
Tần Chi thở ra một hơi cực nhẹ, dường như cũng phun ra sự không cam lòng và phẫn nộ của mình sau khi biết chân tướng kiếp trước.
Đồng thời, đáy lòng cô cũng có hơi thấp thỏm, cuộc sống lúc này, nói thật, khổ nhiều hơn ngọt.
Hơn nửa đời người cô vẫn luôn như vậy, cảm thụ nhiều nhất chỉ có một chữ - - mệt!
Tần Chi chôn cả người mình trong chăn, cố gắng không phát ra động tĩnh gì.
Lúc này, cô cũng không lúc cô có được phòng ngủ của chính mình kiếp trước.
Trong ký túc xá nữ sinh nho nhỏ ở khu nhà thanh niên trí thức này, có năm cô gái từ khắp nơi tới.
Chắc chắn trong tương lai sẽ có nhiều người hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro