Thập Niên 70: Mỹ Nhân Thanh Niên Trí Thức Có Hệ Thống
Chương 15
Mạn Thu
2024-08-01 23:46:08
Cuối cùng, hệ thống cổ vũ: "Mong đợi ngày cô trở thành bậc thầy huyền học phong thủy."
“Cám ơn.” Tần Chi chân thành nói cám ơn.
Có lời hệ thống vừa mới nói, cô đối với kiếp sống học tập kế tiếp của mình tràn ngập chờ mong, cũng làm cho trong lòng cô tiêu trừ hoàn toàn hoài nghi suy nghĩ lựa chọn có chính xác hay không.
Sau khi cũng thu một rương khác vào không gian sau, Tần Chi liền chuẩn bị rời đi nơi này.
Đi ra vách núi, Tần Chi lại ấn xuống cơ quan vừa mới ngoài ý muốn tìm được.
Sau khi cửa hẹp đóng lại, Tần Chi căn cứ vào biện pháp thanh lý dấu vết vừa mới nhìn thấy trong cơ sở dữ liệu hệ thống, thanh lý dấu vết mình đã tới, bước chân nhẹ nhàng xuống núi đi về phía khu nhà thanh niên trí thức.
Đi tới chân núi, cô tùy ý liếc mắt một cái qua bên cạnh, thấy được một tòa nhà độc lập.
Ánh mắt Tần Chi sáng lên, cô nhớ rõ kiếp trước nghe người ta nghị luận, lúc dựa theo thành phần phân chia, chủ nhân cũ tòa nhà này nếu bị tính toán hà khắc hơn chút, có thể chia đến loại địa chủ kia.
Cũng may nhà này ở kinh thành có thân thích, sau khi nghe được tiếng gió, trực tiếp đổi sân cho đại đội lấy một lá thư giới thiệu dẫn theo người nhà rời đi.
Tần Chi nhớ rõ tòa nhà này từ khi làm tài sản của đại đội vẫn luôn trống không, cho đến cuối cùng căn nhà bởi vì lâu năm không tu sửa mà sụp đổ.
Đây không phải là nơi đặt chân cô tha thiết ước mơ sao!
Rời xa khu vực nhà ở của đại đội, rồi lại ở trong phạm vi quản lý của đại đội, bình thường đại đội trưởng và dân binh tuần tra cũng sẽ không bỏ sót nơi này.
Kiếp trước cô ở đại đội sản xuất Cửu Sơn gần như là ở cả đời, một mình ở nơi này, căn bản không sợ hãi!
Tần Chi hạ quyết tâm, nghĩ đến cá vàng nhỏ trong không gian, cảm thấy cách mình có được không gian độc lập lại tiến thêm một bước.
“Thanh niên trí thức Tần!”
Lúc Tần Chi sắp đến cửa thanh niên trí thức, nghe thấy có người gọi mình, cô dừng bước quay đầu, phát hiện là thím Kim Hạnh.
“Thím, thím gọi cháu à?” Tần Chi cười chào hỏi.
“Đúng vậy, thanh niên trí thức Tần, thím đặc biệt tới nói lời cảm ơn.” Kim Hạnh vừa nói vừa nhét túi lưới vào tay Tần Chi, “Cảm ơn cháu đã cứu Gia Vượng nhà thím, đây là một chút tâm ý, xin cháu đừng ghét bỏ. Hai ngày trước trời đổ mưa to, chúng ta lo lắng cho con, luôn ở nhà chăm sóc Gia Vượng, không thoát thân được. Bây giờ mới tới nói lời cám ơn, cháu đừng để ý.”
Những lời này, bà ở nhà luyện nhiều lần, bà sợ nói sai ở trước mặt Tần Chi, có vẻ mình không có thành ý.
Tần Chi cứu Dương Gia Vượng, chính là cứu người một nhà bọn họ, không thể thất lễ.
Tần Chi vội từ chối: "Thím quá khách khí, cứu người là việc nên làm, cháu không thể nhận đồ.”
Kim Hạnh thấy Tần Chi nói chuyện khách khí, người cũng thân thiện, nhất thời không khẩn trương nữa, sau khi bà xác định túi lưới sẽ không rơi xuống đất, thì trực tiếp buông tay.
“Mau nhận lấy, cháu ngoan, không có cháu, Gia Vượng không biết sẽ thế nào, mau cầm lấy.”
Tần Chi thấy Kim Hạnh kiên trì, tâm tư xoay chuyển, cười kéo tay Kim Hạnh lại, nhét túi lưới vào trong tay bà: "Thím, quà cháu không nhận, có điều, cháu có một chuyện muốn thỉnh giáo thím.”
“Là cái gì? Cháu nói, thím biết nhất định sẽ nói cho cháu biết.” Kim Hạnh nói, tránh tay Tần Chi ra, lại nhét túi lưới vào trong tay Tần Chi.
Không cách nào, Tần Chi đành phải xách túi lưới trong tay trước.
“Thím, nhà dưới chân núi là của đại đội sao?”
“Đúng vậy, làm sao vậy?”
Tần Chi ngượng ngùng cười cười: "Thím, không giấu gì thím, con muốn mua nhà kia, dọn ra khỏi khu nhà thanh niên trí thức.”
“Cám ơn.” Tần Chi chân thành nói cám ơn.
Có lời hệ thống vừa mới nói, cô đối với kiếp sống học tập kế tiếp của mình tràn ngập chờ mong, cũng làm cho trong lòng cô tiêu trừ hoàn toàn hoài nghi suy nghĩ lựa chọn có chính xác hay không.
Sau khi cũng thu một rương khác vào không gian sau, Tần Chi liền chuẩn bị rời đi nơi này.
Đi ra vách núi, Tần Chi lại ấn xuống cơ quan vừa mới ngoài ý muốn tìm được.
Sau khi cửa hẹp đóng lại, Tần Chi căn cứ vào biện pháp thanh lý dấu vết vừa mới nhìn thấy trong cơ sở dữ liệu hệ thống, thanh lý dấu vết mình đã tới, bước chân nhẹ nhàng xuống núi đi về phía khu nhà thanh niên trí thức.
Đi tới chân núi, cô tùy ý liếc mắt một cái qua bên cạnh, thấy được một tòa nhà độc lập.
Ánh mắt Tần Chi sáng lên, cô nhớ rõ kiếp trước nghe người ta nghị luận, lúc dựa theo thành phần phân chia, chủ nhân cũ tòa nhà này nếu bị tính toán hà khắc hơn chút, có thể chia đến loại địa chủ kia.
Cũng may nhà này ở kinh thành có thân thích, sau khi nghe được tiếng gió, trực tiếp đổi sân cho đại đội lấy một lá thư giới thiệu dẫn theo người nhà rời đi.
Tần Chi nhớ rõ tòa nhà này từ khi làm tài sản của đại đội vẫn luôn trống không, cho đến cuối cùng căn nhà bởi vì lâu năm không tu sửa mà sụp đổ.
Đây không phải là nơi đặt chân cô tha thiết ước mơ sao!
Rời xa khu vực nhà ở của đại đội, rồi lại ở trong phạm vi quản lý của đại đội, bình thường đại đội trưởng và dân binh tuần tra cũng sẽ không bỏ sót nơi này.
Kiếp trước cô ở đại đội sản xuất Cửu Sơn gần như là ở cả đời, một mình ở nơi này, căn bản không sợ hãi!
Tần Chi hạ quyết tâm, nghĩ đến cá vàng nhỏ trong không gian, cảm thấy cách mình có được không gian độc lập lại tiến thêm một bước.
“Thanh niên trí thức Tần!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Tần Chi sắp đến cửa thanh niên trí thức, nghe thấy có người gọi mình, cô dừng bước quay đầu, phát hiện là thím Kim Hạnh.
“Thím, thím gọi cháu à?” Tần Chi cười chào hỏi.
“Đúng vậy, thanh niên trí thức Tần, thím đặc biệt tới nói lời cảm ơn.” Kim Hạnh vừa nói vừa nhét túi lưới vào tay Tần Chi, “Cảm ơn cháu đã cứu Gia Vượng nhà thím, đây là một chút tâm ý, xin cháu đừng ghét bỏ. Hai ngày trước trời đổ mưa to, chúng ta lo lắng cho con, luôn ở nhà chăm sóc Gia Vượng, không thoát thân được. Bây giờ mới tới nói lời cám ơn, cháu đừng để ý.”
Những lời này, bà ở nhà luyện nhiều lần, bà sợ nói sai ở trước mặt Tần Chi, có vẻ mình không có thành ý.
Tần Chi cứu Dương Gia Vượng, chính là cứu người một nhà bọn họ, không thể thất lễ.
Tần Chi vội từ chối: "Thím quá khách khí, cứu người là việc nên làm, cháu không thể nhận đồ.”
Kim Hạnh thấy Tần Chi nói chuyện khách khí, người cũng thân thiện, nhất thời không khẩn trương nữa, sau khi bà xác định túi lưới sẽ không rơi xuống đất, thì trực tiếp buông tay.
“Mau nhận lấy, cháu ngoan, không có cháu, Gia Vượng không biết sẽ thế nào, mau cầm lấy.”
Tần Chi thấy Kim Hạnh kiên trì, tâm tư xoay chuyển, cười kéo tay Kim Hạnh lại, nhét túi lưới vào trong tay bà: "Thím, quà cháu không nhận, có điều, cháu có một chuyện muốn thỉnh giáo thím.”
“Là cái gì? Cháu nói, thím biết nhất định sẽ nói cho cháu biết.” Kim Hạnh nói, tránh tay Tần Chi ra, lại nhét túi lưới vào trong tay Tần Chi.
Không cách nào, Tần Chi đành phải xách túi lưới trong tay trước.
“Thím, nhà dưới chân núi là của đại đội sao?”
“Đúng vậy, làm sao vậy?”
Tần Chi ngượng ngùng cười cười: "Thím, không giấu gì thím, con muốn mua nhà kia, dọn ra khỏi khu nhà thanh niên trí thức.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro