Thập Niên 70: Mỹ Nhân Thanh Niên Trí Thức Có Hệ Thống
Chương 19
Mạn Thu
2024-08-01 23:46:08
Kim Hạnh nói chút chuyện của đại đội sản xuất Cửu Sơn, nói cho Tần Chi biết người nào dễ ở chung, người nào bình thường nên tránh chút, bình thường đi tới đi lui không nên đi đường nhỏ chỗ nào.
Tần Chi chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đáp hai câu.
Canh gà uống xong, Kim Hạnh liền chuẩn bị đi, Dương Gia Vượng còn nằm ở trên giường, đại đội trưởng là một người đàn ông không biết chăm sóc người, đi lâu, bà ấy lo lắng.
Tần Chi nhìn túi lưới trên bàn đá và canh gà trong ly tráng men chưa uống hết, hiểu ý cười một tiếng, nghĩ về sau có cơ hội chuẩn bị một phần đáp lễ.
Tựa như Kim Hạnh nói, dọn nhà mới nhiều chuyện mà phức tạp, hơn nữa sân này thật lâu không có người ở, thu dọn lại càng thêm rườm rà mệt mỏi.
Cũng may Tần Chi kiếp trước quen làm việc, sân nhà ở dưới tay của cô dần dần có bộ dáng căn nhà.
Đương nhiên mấy ngày sửa sang lại sân, Tần Chi vẫn phải đi làm như thường lệ, có thể nói là mệt mỏi cũng vui vẻ.
Hôm nay tâm tình Tần Chi cực kì tốt.
Sân nhà của cô đã được sắp xếp xong xuôi, trong một thời gian rất dài tiếp theo, cô chỉ cần từ từ chuẩn bị đầy đủ đồ dùng sinh hoạt theo nhu cầu của mình.
Rất nhiều thứ cô đều có thể tự mình động tay làm, có thể nói là rất thích thú.
“Tần Chi, vẫn quên chúc mừng cô dời tới nhà mới.”
Lúc hạ công, Hạ Hồng Mai cố ý đi nhanh vài bước đuổi theo Tần Chi, cười khanh khách nói.
“Cám ơn.” Tần Chi cũng mỉm cười đáp lại.
"Chân núi bên kia tương đối lệch, em ở một mình không sợ chứ…”
“Sẽ không.” Hạ Hồng Mai còn chưa nói xong, Tần Chi đã cười cắt ngang, “Em thích sống một mình, cám ơn chị quan tâm.”
“Đúng rồi, không nói chuyện với chị nữa, bên em còn rất nhiều đồ chưa thu dọn xong, đi trước đây.”
Nói xong, cũng mặc kệ Hạ Hồng Mai muốn nói lại thôi, Tần Chi bước nhanh về phía chân núi.
Hạ Hồng Mai này tâm tư quá sâu, Tần Chi không muốn giao tiếp gì với cô ta.
Qua vài ngày nữa, đại đội trưởng đi họp từ công xã trở về, sẽ mang đến tin tức đại đội có hai danh ngạch đề cử học đại học công nông binh.
Kiếp trước, Hạ Hồng Mai cho rằng phân chia hai danh ngạch này tất nhiên là một cho đại đội, một cho thanh niên trí thức.
Trong đoàn thể thanh niên trí thức này, cô ta và Ngụy Minh Huy là người có thâm niên.
Hạ Hồng Mai cảm thấy sức cạnh tranh của mình rất lớn, đối với danh ngạch này nhất định phải có được.
Nào ngờ một câu nói của Phùng Thiến Vân đã phá vỡ ảo tưởng của cô ta.
Phùng Thiến Vân âm thầm vui vẻ nói với Hạ Hồng Mai, người trong nhà đã giúp cô ta đi quan hệ, không lâu sau, cô ta có thể rời khỏi nơi này.
Ý định ban đầu của cô ta là nói với Hạ Hồng Mai cho dù mình rời đi, cũng sẽ nhớ rõ Hạ Hồng Mai chăm sóc cô ta, về sau sẽ không cắt đứt liên lạc.
Nào biết Hạ Hồng Mai sau khi nghe được tin tức này thiếu chút nữa điên rồi.
Cô ta không muốn buông tha cơ hội lần này, làm ra chuyện khiến Phùng Thiến Vân thiếu chút nữa gả cho một tên lưu manh trong đại đội.
Cũng may, người trong nhà Phùng Thiến Vân thật sự thương cô ta, dùng kế hoãn binh, nói là để hai người đính hôn trước.
Sau đó, nói là đồ trong thành vừa tốt vừa nhiều, muốn trước khi đính hôn dẫn cô ta vào thành phố mua đồ dùng kết hôn.
Người nhà tên lưu manh vừa mới bắt đầu còn không đồng ý, cho đến khi cha mẹ Phùng Thiến Vân lấy ra một trăm đồng tiền, nói là cho nhà họ chuẩn bị dùng cho tiệc rượu, lúc này mới thả ra.
Sau đó, Phùng Thiến Vân cũng không trở về nữa.
Đương nhiên, bản thân Hạ Hồng Mai cũng không được gì tốt, hai danh ngạch đề cử kia, người trẻ tuổi thích hợp trong đại đội cũng cạnh tranh rất kịch liệt, căn bản không tới phiên thanh niên trí thức.
Cũng không phải ai cũng giống như Phùng Thiến Vân, trong nhà có năng lực, lại nguyện ý giúp cô ta đi quan hệ.
Tin tức Phùng Thiến Vân hoàn toàn không còn, tên lưu manh không cam lòng, uy hiếp Hạ Hồng Mai, cướp đoạt không ít tiền phiếu.
Cuối cùng, còn nổi lên tâm tư với Hạ Hồng Mai.
Hạ Hồng Mai tốn rất nhiều công sức, mới có thể thoát thân.
Sau đó, trong nhà tên lưu manh kia có thể nói là làm giàu, nhà ngói lớn gạch xanh cũng xây lên được.
Chờ đã!
Tần Chi chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đáp hai câu.
Canh gà uống xong, Kim Hạnh liền chuẩn bị đi, Dương Gia Vượng còn nằm ở trên giường, đại đội trưởng là một người đàn ông không biết chăm sóc người, đi lâu, bà ấy lo lắng.
Tần Chi nhìn túi lưới trên bàn đá và canh gà trong ly tráng men chưa uống hết, hiểu ý cười một tiếng, nghĩ về sau có cơ hội chuẩn bị một phần đáp lễ.
Tựa như Kim Hạnh nói, dọn nhà mới nhiều chuyện mà phức tạp, hơn nữa sân này thật lâu không có người ở, thu dọn lại càng thêm rườm rà mệt mỏi.
Cũng may Tần Chi kiếp trước quen làm việc, sân nhà ở dưới tay của cô dần dần có bộ dáng căn nhà.
Đương nhiên mấy ngày sửa sang lại sân, Tần Chi vẫn phải đi làm như thường lệ, có thể nói là mệt mỏi cũng vui vẻ.
Hôm nay tâm tình Tần Chi cực kì tốt.
Sân nhà của cô đã được sắp xếp xong xuôi, trong một thời gian rất dài tiếp theo, cô chỉ cần từ từ chuẩn bị đầy đủ đồ dùng sinh hoạt theo nhu cầu của mình.
Rất nhiều thứ cô đều có thể tự mình động tay làm, có thể nói là rất thích thú.
“Tần Chi, vẫn quên chúc mừng cô dời tới nhà mới.”
Lúc hạ công, Hạ Hồng Mai cố ý đi nhanh vài bước đuổi theo Tần Chi, cười khanh khách nói.
“Cám ơn.” Tần Chi cũng mỉm cười đáp lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chân núi bên kia tương đối lệch, em ở một mình không sợ chứ…”
“Sẽ không.” Hạ Hồng Mai còn chưa nói xong, Tần Chi đã cười cắt ngang, “Em thích sống một mình, cám ơn chị quan tâm.”
“Đúng rồi, không nói chuyện với chị nữa, bên em còn rất nhiều đồ chưa thu dọn xong, đi trước đây.”
Nói xong, cũng mặc kệ Hạ Hồng Mai muốn nói lại thôi, Tần Chi bước nhanh về phía chân núi.
Hạ Hồng Mai này tâm tư quá sâu, Tần Chi không muốn giao tiếp gì với cô ta.
Qua vài ngày nữa, đại đội trưởng đi họp từ công xã trở về, sẽ mang đến tin tức đại đội có hai danh ngạch đề cử học đại học công nông binh.
Kiếp trước, Hạ Hồng Mai cho rằng phân chia hai danh ngạch này tất nhiên là một cho đại đội, một cho thanh niên trí thức.
Trong đoàn thể thanh niên trí thức này, cô ta và Ngụy Minh Huy là người có thâm niên.
Hạ Hồng Mai cảm thấy sức cạnh tranh của mình rất lớn, đối với danh ngạch này nhất định phải có được.
Nào ngờ một câu nói của Phùng Thiến Vân đã phá vỡ ảo tưởng của cô ta.
Phùng Thiến Vân âm thầm vui vẻ nói với Hạ Hồng Mai, người trong nhà đã giúp cô ta đi quan hệ, không lâu sau, cô ta có thể rời khỏi nơi này.
Ý định ban đầu của cô ta là nói với Hạ Hồng Mai cho dù mình rời đi, cũng sẽ nhớ rõ Hạ Hồng Mai chăm sóc cô ta, về sau sẽ không cắt đứt liên lạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nào biết Hạ Hồng Mai sau khi nghe được tin tức này thiếu chút nữa điên rồi.
Cô ta không muốn buông tha cơ hội lần này, làm ra chuyện khiến Phùng Thiến Vân thiếu chút nữa gả cho một tên lưu manh trong đại đội.
Cũng may, người trong nhà Phùng Thiến Vân thật sự thương cô ta, dùng kế hoãn binh, nói là để hai người đính hôn trước.
Sau đó, nói là đồ trong thành vừa tốt vừa nhiều, muốn trước khi đính hôn dẫn cô ta vào thành phố mua đồ dùng kết hôn.
Người nhà tên lưu manh vừa mới bắt đầu còn không đồng ý, cho đến khi cha mẹ Phùng Thiến Vân lấy ra một trăm đồng tiền, nói là cho nhà họ chuẩn bị dùng cho tiệc rượu, lúc này mới thả ra.
Sau đó, Phùng Thiến Vân cũng không trở về nữa.
Đương nhiên, bản thân Hạ Hồng Mai cũng không được gì tốt, hai danh ngạch đề cử kia, người trẻ tuổi thích hợp trong đại đội cũng cạnh tranh rất kịch liệt, căn bản không tới phiên thanh niên trí thức.
Cũng không phải ai cũng giống như Phùng Thiến Vân, trong nhà có năng lực, lại nguyện ý giúp cô ta đi quan hệ.
Tin tức Phùng Thiến Vân hoàn toàn không còn, tên lưu manh không cam lòng, uy hiếp Hạ Hồng Mai, cướp đoạt không ít tiền phiếu.
Cuối cùng, còn nổi lên tâm tư với Hạ Hồng Mai.
Hạ Hồng Mai tốn rất nhiều công sức, mới có thể thoát thân.
Sau đó, trong nhà tên lưu manh kia có thể nói là làm giàu, nhà ngói lớn gạch xanh cũng xây lên được.
Chờ đã!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro