Thập Niên 70: Mỹ Nhân Thanh Niên Trí Thức Có Hệ Thống
Chương 26
Mạn Thu
2024-08-01 23:46:08
Đào Vân Tùng đứng thẳng tắp, theo lý tranh luận: "Tôi cũng tin tưởng năng lực của An Quỳnh như ngài, mấy năm nay, người lợi hại giảo hoạt hơn Lý Hắc Tử, An Quỳnh cũng tự mình bắt được. Cũng không biết vì sao, lần này, tôi rất bất an, có một thanh âm luôn ở bên tai thúc giục tôi đi Ninh thị.”
Đào Vân Tùng nghiêm túc cúi chào: "Tư lệnh, tôi cũng kiên định theo chủ nghĩa duy vật như ngài, nhưng, tôi không thể bỏ qua giọng nói kia. Ngài yên tâm, tôi sẽ không tùy tiện ra tay ảnh hưởng An Quỳnh làm việc, tôi chỉ muốn xác định an nguy của cô ấy. Xin ngài tin tưởng tôi.”
Nghe vậy, An Lập Tín từ chỗ ngồi đứng lên, đi tới đi lui trong văn phòng.
Lý Hắc Tử này luôn trà trộn ở biên cảnh, mạng người trực tiếp gián tiếp gãy ở trên tay gã ta đếm không hết, gã ta nổi danh cẩn thận và tâm ngoan thủ lạt.
Lần này An Quỳnh đuổi sát gã ta, là vì nhận được tin tức, có hai quân nhân nằm vùng mất liên lạc ở trên tay gã ta.
Vì giải cứu đồng chí, bắt Lý Hắc Tử, đồng thời lại không đả thảo kinh xà, bọn họ chỉ phái ra hai vị quân nhân ưu tú chấp hành nhiệm vụ này.
Là ông nội của An Quỳnh, ông ấy đương nhiên hoàn toàn tin tưởng năng lực của cháu gái, nhưng đồng dạng, ngoại trừ lo lắng Lý Hắc Tử có thể sa lưới hay không, ông ấy cũng lo lắng an nguy của An Quỳnh.
Cuối cùng, cuối cùng ông ấy đưa ra quyết định: "Đi đi.” Ông ấy nói.
Đào Vân Tùng nghe vậy vui vẻ, lập tức nói cám ơn.
“Nhớ kỹ, không nên xử trí theo cảm tính, không nên ảnh hưởng nhiệm vụ.” An Lập Tín nói.
Thật ra, ông ấy càng muốn nói chính là: Cậu và An Quỳnh đều phải bình an trở về.
Ninh thị, Lý Hắc Tử kéo chân bị thương chạy vào núi sâu, dọc theo đường đi cố ý để lại một ít dấu vết, dẫn bọn An Quỳnh tới.
Lần này là gã ta sơ suất, vốn tưởng rằng có thể giữ nữ quân nhân An Quỳnh kia lại trong núi lớn, không nghĩ tới mình thiếu chút nữa bị giữ lại.
Vừa rồi nếu không phải......
Lúc này Lý Hắc Tử ngồi dưới một gốc cây đại thụ, xé quần áo quấn lấy miệng vết thương, cố gắng cầm máu.
Ánh mắt gã ta hung ác nham hiểm, từ trước đến nay, kế hoạch thực thi đến bây giờ không dễ dàng, lần này, nhất định phải giữ mạng An Quỳnh lại.
Liều mạng đến bây giờ, đạn trong tay song phương đã không còn nhiều lắm.
Thực lực của bọn họ tương đương, vũ khí, chính là mấu chốt quyết định sinh tử.
Cũng may, trước đó gã ta đã giấu kỹ chiêu sau.
Chờ bọn họ đắc thủ, gã ta chỉ cần ở trong sơn động đợi đám Hoa Cô tiếp ứng là an toàn.
Giết chết An Quỳnh, bọn họ sẽ không còn lo lắng về sau.
Sau khi nghỉ ngơi một hồi, gã ta liền đi về phía sơn động đã từng đặt chân, nơi đó là nơi gã ta giấu chiêu sau, cũng là nơi chôn xương tìm cho An Quỳnh.
“Chị An Quỳnh, chúng ta còn đuổi theo không?” Tào Xán Dương cầm súng trong tay quan sát tình huống bốn phía, nhỏ giọng nói, “Chúng ta không còn mấy viên đạn.”
An Quỳnh gật đầu, cẩn thận phân biệt dấu vết, cố gắng tìm kiếm tung tích Lý Hắc Tử từ cỏ cây đã được nâng lên, cùng với nơi bị bùn đất cố ý che dấu.
Càng nhìn, thần sắc trên mặt cô ấy càng ngưng trọng.
Những dấu vết này rất kỳ quái, nhìn như muốn che giấu tung tích, nhưng lại không hoàn toàn che giấu, như là sơ hở trong lúc vội vàng, hành tung của Lý Hắc Tử lại vô cùng rõ ràng.
Chuyện này rất không hợp, lấy kết quả nghiên cứu của cô ấy đối với Lý Hắc Tử này mà xem, gã ta không giống người lỗ mãng như vậy.
Lý Hắc Tử thật sự là bị bọn họ truy tung đến không đường có thể đi, hoảng loạn chạy trốn xuống núi sâu sao?
Vệ Đoan cùng chấp hành nhiệm vụ thấy bầu không khí ngưng tụ, lên tiếng giải thích với Tào Xán Dương: "Công an Tào, Lý Hắc Tử là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, lại rất giỏi che giấu, chúng tôi vất vả lắm mới có được tin tức của gã ta , không thể bỏ qua cơ hội bắt gã ta lần này."
Đào Vân Tùng nghiêm túc cúi chào: "Tư lệnh, tôi cũng kiên định theo chủ nghĩa duy vật như ngài, nhưng, tôi không thể bỏ qua giọng nói kia. Ngài yên tâm, tôi sẽ không tùy tiện ra tay ảnh hưởng An Quỳnh làm việc, tôi chỉ muốn xác định an nguy của cô ấy. Xin ngài tin tưởng tôi.”
Nghe vậy, An Lập Tín từ chỗ ngồi đứng lên, đi tới đi lui trong văn phòng.
Lý Hắc Tử này luôn trà trộn ở biên cảnh, mạng người trực tiếp gián tiếp gãy ở trên tay gã ta đếm không hết, gã ta nổi danh cẩn thận và tâm ngoan thủ lạt.
Lần này An Quỳnh đuổi sát gã ta, là vì nhận được tin tức, có hai quân nhân nằm vùng mất liên lạc ở trên tay gã ta.
Vì giải cứu đồng chí, bắt Lý Hắc Tử, đồng thời lại không đả thảo kinh xà, bọn họ chỉ phái ra hai vị quân nhân ưu tú chấp hành nhiệm vụ này.
Là ông nội của An Quỳnh, ông ấy đương nhiên hoàn toàn tin tưởng năng lực của cháu gái, nhưng đồng dạng, ngoại trừ lo lắng Lý Hắc Tử có thể sa lưới hay không, ông ấy cũng lo lắng an nguy của An Quỳnh.
Cuối cùng, cuối cùng ông ấy đưa ra quyết định: "Đi đi.” Ông ấy nói.
Đào Vân Tùng nghe vậy vui vẻ, lập tức nói cám ơn.
“Nhớ kỹ, không nên xử trí theo cảm tính, không nên ảnh hưởng nhiệm vụ.” An Lập Tín nói.
Thật ra, ông ấy càng muốn nói chính là: Cậu và An Quỳnh đều phải bình an trở về.
Ninh thị, Lý Hắc Tử kéo chân bị thương chạy vào núi sâu, dọc theo đường đi cố ý để lại một ít dấu vết, dẫn bọn An Quỳnh tới.
Lần này là gã ta sơ suất, vốn tưởng rằng có thể giữ nữ quân nhân An Quỳnh kia lại trong núi lớn, không nghĩ tới mình thiếu chút nữa bị giữ lại.
Vừa rồi nếu không phải......
Lúc này Lý Hắc Tử ngồi dưới một gốc cây đại thụ, xé quần áo quấn lấy miệng vết thương, cố gắng cầm máu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt gã ta hung ác nham hiểm, từ trước đến nay, kế hoạch thực thi đến bây giờ không dễ dàng, lần này, nhất định phải giữ mạng An Quỳnh lại.
Liều mạng đến bây giờ, đạn trong tay song phương đã không còn nhiều lắm.
Thực lực của bọn họ tương đương, vũ khí, chính là mấu chốt quyết định sinh tử.
Cũng may, trước đó gã ta đã giấu kỹ chiêu sau.
Chờ bọn họ đắc thủ, gã ta chỉ cần ở trong sơn động đợi đám Hoa Cô tiếp ứng là an toàn.
Giết chết An Quỳnh, bọn họ sẽ không còn lo lắng về sau.
Sau khi nghỉ ngơi một hồi, gã ta liền đi về phía sơn động đã từng đặt chân, nơi đó là nơi gã ta giấu chiêu sau, cũng là nơi chôn xương tìm cho An Quỳnh.
“Chị An Quỳnh, chúng ta còn đuổi theo không?” Tào Xán Dương cầm súng trong tay quan sát tình huống bốn phía, nhỏ giọng nói, “Chúng ta không còn mấy viên đạn.”
An Quỳnh gật đầu, cẩn thận phân biệt dấu vết, cố gắng tìm kiếm tung tích Lý Hắc Tử từ cỏ cây đã được nâng lên, cùng với nơi bị bùn đất cố ý che dấu.
Càng nhìn, thần sắc trên mặt cô ấy càng ngưng trọng.
Những dấu vết này rất kỳ quái, nhìn như muốn che giấu tung tích, nhưng lại không hoàn toàn che giấu, như là sơ hở trong lúc vội vàng, hành tung của Lý Hắc Tử lại vô cùng rõ ràng.
Chuyện này rất không hợp, lấy kết quả nghiên cứu của cô ấy đối với Lý Hắc Tử này mà xem, gã ta không giống người lỗ mãng như vậy.
Lý Hắc Tử thật sự là bị bọn họ truy tung đến không đường có thể đi, hoảng loạn chạy trốn xuống núi sâu sao?
Vệ Đoan cùng chấp hành nhiệm vụ thấy bầu không khí ngưng tụ, lên tiếng giải thích với Tào Xán Dương: "Công an Tào, Lý Hắc Tử là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, lại rất giỏi che giấu, chúng tôi vất vả lắm mới có được tin tức của gã ta , không thể bỏ qua cơ hội bắt gã ta lần này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro