Thập Niên 70: Mỹ Nhân Thanh Niên Trí Thức Có Hệ Thống
Chương 50
Mạn Thu
2024-08-01 23:46:08
Khu nhà thanh niên trí thức, Phùng Thiến Vân nằm ở trên giường, thờ ơ với Hạ Hồng Mai ân cần hỏi han.
Cô ấy nhớ rất rõ ràng, khi nghe được tiếng kêu cứu của cô ấy, Hạ Hồng Mai không phải tới xem xét tình huống trước, nghĩ cách cứu cô ấy, mà là tránh đi xa xa.
Cô ấy có hơi đơn thuần ngây thơ, lỗ tai mềm, nhưng không phải thật sự là đồ ngốc, nếu như không phải có Tần Chi cứu cô ấy, cô ấy hoặc là bị nước cuốn đi, cứnhư vậy không còn.
Hoặc là, cô ấy sẽ bị lưu manh trong đại đội cứu, sống không bằng chết.
Trước khi kiệt sức, cô ấy nhìn thấy tên lưu manh kia cởi quần áo chuẩn bị xuống nước.
Phùng Thiến Vân gần như chắc chắn, người đẩy cô ấy xuống nước chính là Hạ Hồng Mai!
Lúc cô ấy bị người ta đẩy xuống nước, có ngửi thấy một mùi thơm, đó là mùi kem tuyết hoa cô ấy cho Hạ Hồng Mai mượn để bôi tay, cô ấy sẽ không ngửi nhầm.
Chỉ là, cô ấy không nghĩ ra, Hạ Hồng Mai vì sao lại đối xử với cô ấy như vậy?
Cô ấy hiện tại không tin ai, chỉ tin tưởng Tần Chi, đáng tiếc, sau khi Tần Chi cứu cô ấy, không đến thăm cô ấy.
Nhưng không sao, cô ấy có thể đi tìm Tần Chi.
Trước khi đi tìm Tần Chi, Phùng Thiến Vân phải gọi điện thoại về nhà trước, bảo người nhà nghĩ cách, xem có thể đón cô ấy về nhà ở vài ngày hay không.
Cô ấy một khắc cũng không muốn ở cùng một chỗ với Hạ Hồng Mai!
Ai biết lần sau Hạ Hồng Mai đối phó với cô ấy, cô ấy còn có vận may tốt như vậy, có thể gặp lại một Tần Chi hay không.
Cô ấy thậm chí không dám chất vấn Hạ Hồng Mai vì sao muốn ra tay với cô ấy, chỉ có thể giả vờ thái bình vớ cô ta, sợ đối phương làm liều, không quan tâm gì hạ thủ với cô ấy.
Càng nghĩ càng sợ, Phùng Thiến Vân phát hiện tay chân mình không còn nhũn ra, nên đi tìm Dương Thụ xin nghỉ trước.
Sau đó cũng không về khu nhà thanh niên trí thức, trực tiếp bỏ tiền nhờ ông Vương đánh xe đại đội đưa cô ấy lên trấn trên.
Cô ấy đến bưu điện, gọi điện thoại về nhà, kể hết mọi chuyện đã xảy ra với mình.
Cuối cùng, cô ấy vừa khóc vừa hạ giọng: "Mẹ ơi, con không muốn ở đây nữa, quá nguy hiểm."
"Nếu như không phải Tần Chi cứu con, hiện tại là dạng gì, con cũng không dám nghĩ!"
"Mọi người có thể đón con về nhà trước không?"
Mẹ Phùng ở đầu dây bên kia nghe mà tim thắt lại, luôn miệng cam đoan: "Thiến Vân, con yên tâm, con sẽ nhanh chóng rời khỏi đại đội sản xuất Cửu Sơn.”
Nghe được lời cam đoan của mẹ Phùng, cảm xúc của Phùng Thiến Vân bình phục hơn chút, cô ấy hỏi tới: "Khi nào?"
Mẹ Phùng cũng đè lại giọng nói ra: "Lần trước không phải nói với con, cha con đang nghĩ cách giúp con cầm danh ngạch đề cử đại học công nông binh đến tay sao?"
“Chuyện này, đã có manh mối rồi.”
"Bây giờ là lúc quan trọng nhất, nếu con về nhà lúc này, thì tất cả trở thành vô ích rồi."
"Tất cả những gì con phải làm bây giờ là làm việc tích cực, tạo ấn tượng tốt với những người trong đại đội."
“Ngoan, con kiên nhẫn chờ chút, chờ danh sách định ra, mẹ sẽ lên đường đi Ninh thị.”
“Về phần Hạ Hồng Mai kia, cách làm của con đúng, hiện tại không phải lúc gây chuyện.”
"Con đã nói gì với cô ta chưa?"
"Con có nói với cô ta chuyện trong nhà giúp con hoạt động lấy danh ngạch không?"
Nghe đầu Phùng Thiến Vân dây bên kia ấp úng không nói ra lời, bà ấy cũng hiểu nguyên nhân lần tai họa này của con gái.
Mặc dù nói, chuyện này có liên quan nhất định đến việc Phùng Thiến Vân không cẩn thận, miệng không nghiêm, nhưng sự không cẩn thận của cô ấy không phải là lý do Hạ Hồng Mai có thể tính toán làm tổn thương cô ấy.
Cô ấy nhớ rất rõ ràng, khi nghe được tiếng kêu cứu của cô ấy, Hạ Hồng Mai không phải tới xem xét tình huống trước, nghĩ cách cứu cô ấy, mà là tránh đi xa xa.
Cô ấy có hơi đơn thuần ngây thơ, lỗ tai mềm, nhưng không phải thật sự là đồ ngốc, nếu như không phải có Tần Chi cứu cô ấy, cô ấy hoặc là bị nước cuốn đi, cứnhư vậy không còn.
Hoặc là, cô ấy sẽ bị lưu manh trong đại đội cứu, sống không bằng chết.
Trước khi kiệt sức, cô ấy nhìn thấy tên lưu manh kia cởi quần áo chuẩn bị xuống nước.
Phùng Thiến Vân gần như chắc chắn, người đẩy cô ấy xuống nước chính là Hạ Hồng Mai!
Lúc cô ấy bị người ta đẩy xuống nước, có ngửi thấy một mùi thơm, đó là mùi kem tuyết hoa cô ấy cho Hạ Hồng Mai mượn để bôi tay, cô ấy sẽ không ngửi nhầm.
Chỉ là, cô ấy không nghĩ ra, Hạ Hồng Mai vì sao lại đối xử với cô ấy như vậy?
Cô ấy hiện tại không tin ai, chỉ tin tưởng Tần Chi, đáng tiếc, sau khi Tần Chi cứu cô ấy, không đến thăm cô ấy.
Nhưng không sao, cô ấy có thể đi tìm Tần Chi.
Trước khi đi tìm Tần Chi, Phùng Thiến Vân phải gọi điện thoại về nhà trước, bảo người nhà nghĩ cách, xem có thể đón cô ấy về nhà ở vài ngày hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ấy một khắc cũng không muốn ở cùng một chỗ với Hạ Hồng Mai!
Ai biết lần sau Hạ Hồng Mai đối phó với cô ấy, cô ấy còn có vận may tốt như vậy, có thể gặp lại một Tần Chi hay không.
Cô ấy thậm chí không dám chất vấn Hạ Hồng Mai vì sao muốn ra tay với cô ấy, chỉ có thể giả vờ thái bình vớ cô ta, sợ đối phương làm liều, không quan tâm gì hạ thủ với cô ấy.
Càng nghĩ càng sợ, Phùng Thiến Vân phát hiện tay chân mình không còn nhũn ra, nên đi tìm Dương Thụ xin nghỉ trước.
Sau đó cũng không về khu nhà thanh niên trí thức, trực tiếp bỏ tiền nhờ ông Vương đánh xe đại đội đưa cô ấy lên trấn trên.
Cô ấy đến bưu điện, gọi điện thoại về nhà, kể hết mọi chuyện đã xảy ra với mình.
Cuối cùng, cô ấy vừa khóc vừa hạ giọng: "Mẹ ơi, con không muốn ở đây nữa, quá nguy hiểm."
"Nếu như không phải Tần Chi cứu con, hiện tại là dạng gì, con cũng không dám nghĩ!"
"Mọi người có thể đón con về nhà trước không?"
Mẹ Phùng ở đầu dây bên kia nghe mà tim thắt lại, luôn miệng cam đoan: "Thiến Vân, con yên tâm, con sẽ nhanh chóng rời khỏi đại đội sản xuất Cửu Sơn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe được lời cam đoan của mẹ Phùng, cảm xúc của Phùng Thiến Vân bình phục hơn chút, cô ấy hỏi tới: "Khi nào?"
Mẹ Phùng cũng đè lại giọng nói ra: "Lần trước không phải nói với con, cha con đang nghĩ cách giúp con cầm danh ngạch đề cử đại học công nông binh đến tay sao?"
“Chuyện này, đã có manh mối rồi.”
"Bây giờ là lúc quan trọng nhất, nếu con về nhà lúc này, thì tất cả trở thành vô ích rồi."
"Tất cả những gì con phải làm bây giờ là làm việc tích cực, tạo ấn tượng tốt với những người trong đại đội."
“Ngoan, con kiên nhẫn chờ chút, chờ danh sách định ra, mẹ sẽ lên đường đi Ninh thị.”
“Về phần Hạ Hồng Mai kia, cách làm của con đúng, hiện tại không phải lúc gây chuyện.”
"Con đã nói gì với cô ta chưa?"
"Con có nói với cô ta chuyện trong nhà giúp con hoạt động lấy danh ngạch không?"
Nghe đầu Phùng Thiến Vân dây bên kia ấp úng không nói ra lời, bà ấy cũng hiểu nguyên nhân lần tai họa này của con gái.
Mặc dù nói, chuyện này có liên quan nhất định đến việc Phùng Thiến Vân không cẩn thận, miệng không nghiêm, nhưng sự không cẩn thận của cô ấy không phải là lý do Hạ Hồng Mai có thể tính toán làm tổn thương cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro