Ánh Mắt Nghi Kỵ
Nguyệt Bán Tường Vi
2024-08-07 19:23:57
Nghe hai anh em cãi cọ anh một câu, em một câu, tâm trạng căng thẳng của Lận Đình cũng dần thả lỏng hơn.
... Chắc cô đã vượt qua bài kiểm tra rồi nhỉ?
Sao anh hai lại nhạy cảm thế không biết.
Anh ấy không phải Hầu Tử tái thế chứ?
"Đình Đình... Đình Đình..."
Lận Đình hoàn hồn lại, lúc này cô mới phát hiện ra không biết vì sao hai anh trai đều đã dừng chân, cô hoang mang hỏi: "Sao thế ạ?"
Lận Vĩ cũng không hỏi cô đang suy nghĩ chuyện gì, anh ấy lặng lẽ chỉ dẫn cô: "Ý định lặng lẽ quay về này của em không ổn cho lắm, chi bằng cứ công khai mà về thì hơn."
"Là sao ạ?" Đã cố tình đi đường nhỏ rồi mà còn gặp được dân làng á? Thế nhưng bây giờ là giờ cơm tối cơ mà.
Lận Vĩ cho em gái mình một ánh mắt khẳng định, sau đó, cơ thể cao lớn của anh ấy dịch sang bên cạnh một bước.
Không còn cơ thể của anh trai cản trở tầm mắt, Lận Đình chưa kịp chuẩn bị đã đối diện với mấy đôi mắt non nớt.
Là trẻ con trong thôn.
Lận Đình thở phào nhẹ nhõm, cô lấy một nắm kẹo ra định hối lộ đám trẻ.Thế nhưng đám trẻ đối diện lại như được ấn nút khởi động, chúng lập tức quay đầu chạy vào trong thôn, miệng còn không ngừng hét to:
"Con dâu bỏ trốn nhà họ Hoắc bị bắt về rồi!"
"Cô con dâu lén bỏ trốn của nhà họ Hoắc đã về rồi."
"Con dâu nhà họ Hoắc dẫn theo hai người đàn ông vào rừng cây nhỏ..."
"Nhà họ Hoắc..."
Hóa ra tin đồn đã lan truyền đến mức này rồi cơ à?
Cô thật sự xui xẻo tột bậc mà.
Lận Đình đen mặt, cô kéo hai ông anh trai đang cười lớn, nhanh chân đi về phía nhà chồng.
...
"Bà ơi, tuyết lại rơi rồi, đẹp quá đi thôi!"
Hồ Tú kê một chiếc ghế thấp phía dưới cửa sổ, Miêu Miêu rất thích đạp lên trên ghế, nhón mũi chân rồi quan sát thế giới bên ngoài qua khung cửa sổ trong suốt. Đúng lúc này, trời vừa hay đổ tuyết.
Trẻ con vẫn chưa biết cách dùng những từ ngữ mỹ miều để miêu tả cảnh đẹp trước mặt, sau khi cảm thán xong, cô bé vô thức giơ cái bàn tay nhỏ bé của mình lên lau đi lớp sương mù cản trở tầm nhìn trên kính cửa sổ.
Mà Quả Quả là con trai, không có gen lãng mạn như các cô gái.
Sau khi nghe thấy những lời chị gái nói, cậu bé lập tức ném món đồ chơi trongt ay đi, rồi trèo lên ghế.
Chờ nhìn rõ cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, cậu bé lập tức cau mày, trong giọng nói xen lẫn chút buồn bực: "Bà, sao ngày nào tuyết cũng ghé nhà chúng ta thế?"
... Chắc cô đã vượt qua bài kiểm tra rồi nhỉ?
Sao anh hai lại nhạy cảm thế không biết.
Anh ấy không phải Hầu Tử tái thế chứ?
"Đình Đình... Đình Đình..."
Lận Đình hoàn hồn lại, lúc này cô mới phát hiện ra không biết vì sao hai anh trai đều đã dừng chân, cô hoang mang hỏi: "Sao thế ạ?"
Lận Vĩ cũng không hỏi cô đang suy nghĩ chuyện gì, anh ấy lặng lẽ chỉ dẫn cô: "Ý định lặng lẽ quay về này của em không ổn cho lắm, chi bằng cứ công khai mà về thì hơn."
"Là sao ạ?" Đã cố tình đi đường nhỏ rồi mà còn gặp được dân làng á? Thế nhưng bây giờ là giờ cơm tối cơ mà.
Lận Vĩ cho em gái mình một ánh mắt khẳng định, sau đó, cơ thể cao lớn của anh ấy dịch sang bên cạnh một bước.
Không còn cơ thể của anh trai cản trở tầm mắt, Lận Đình chưa kịp chuẩn bị đã đối diện với mấy đôi mắt non nớt.
Là trẻ con trong thôn.
Lận Đình thở phào nhẹ nhõm, cô lấy một nắm kẹo ra định hối lộ đám trẻ.Thế nhưng đám trẻ đối diện lại như được ấn nút khởi động, chúng lập tức quay đầu chạy vào trong thôn, miệng còn không ngừng hét to:
"Con dâu bỏ trốn nhà họ Hoắc bị bắt về rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô con dâu lén bỏ trốn của nhà họ Hoắc đã về rồi."
"Con dâu nhà họ Hoắc dẫn theo hai người đàn ông vào rừng cây nhỏ..."
"Nhà họ Hoắc..."
Hóa ra tin đồn đã lan truyền đến mức này rồi cơ à?
Cô thật sự xui xẻo tột bậc mà.
Lận Đình đen mặt, cô kéo hai ông anh trai đang cười lớn, nhanh chân đi về phía nhà chồng.
...
"Bà ơi, tuyết lại rơi rồi, đẹp quá đi thôi!"
Hồ Tú kê một chiếc ghế thấp phía dưới cửa sổ, Miêu Miêu rất thích đạp lên trên ghế, nhón mũi chân rồi quan sát thế giới bên ngoài qua khung cửa sổ trong suốt. Đúng lúc này, trời vừa hay đổ tuyết.
Trẻ con vẫn chưa biết cách dùng những từ ngữ mỹ miều để miêu tả cảnh đẹp trước mặt, sau khi cảm thán xong, cô bé vô thức giơ cái bàn tay nhỏ bé của mình lên lau đi lớp sương mù cản trở tầm nhìn trên kính cửa sổ.
Mà Quả Quả là con trai, không có gen lãng mạn như các cô gái.
Sau khi nghe thấy những lời chị gái nói, cậu bé lập tức ném món đồ chơi trongt ay đi, rồi trèo lên ghế.
Chờ nhìn rõ cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, cậu bé lập tức cau mày, trong giọng nói xen lẫn chút buồn bực: "Bà, sao ngày nào tuyết cũng ghé nhà chúng ta thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro