Di Vật
Nguyệt Bán Tường Vi
2024-08-07 19:23:57
Khi nghe nhóm chị dâu mặc quần áo đầy miếng vá, sắc mặt vàng như nghệ oán giận rằng phần lớn thu nhập của chồng phải gửi về quê giúp đỡ mấy người chú em chồng, Lận Đình càng hiểu rõ trong chồng tiền quyên góp dày đặc đó, có bao nhiêu người khó khăn...
Trò chuyện khiến thời gian trôi rất nhanh.
Chỉ mới nói được có một lát mà đã đến giờ cơm trưa.
Chờ mọi người thu dọn ghế nhỏ đi về nhà mình, Lận Đình mới vào bếp giúp đỡ chị dâu Phượng Anh nấu cơm trưa...
Sau khi ăn xong, hị dâu có thói quen nghỉ trưa.
Lận Đình cũng về phòng, thu dọn lại di vật của Hoắc Tiếu.
Điều khiến cô bất ngờ rằng, anh làm lính đến tận mười năm, thế nhưng lại chẳng có bao nhiêu đồ đạc, thậm chí có thể nói là vô cùng đơn giản.
Ngoại trừ mấy bộ quân trang nửa cũ nửa mới ra, thì phần lớn đồ đạc còn lại đều là sách.
Chị dâu Lữ đã nói, đây là đồ đạc do đích thân đoàn trường Đặng thu dọn giúp, quần áo được gấp gọn gàng.
Cô ho khan một tiếng... ngay cả chiếc quần lót tràn đầy miếng vá cũng được gấp vuông vức.
Lận Đình sợ sẽ làm rối loạn sự gọn gàng sẵn có, hơn nữa cô có chút xấu hổ, nên khi thu dọn cũng cẩn thận hơn.
Trong đó, cô phát hiện ra hai phong thư mà nguyên chủ gửi cho Hoắc Tiếu.
Cô không mở ra, vì cô có ký ức về nội dung bức thư.
Nói đến cùng, Lận Đình vẫn không thể hiểu được, vì sao hai người không biết mặt mũi nhau, chỉ mới viết hai phong thư đã có thể quyết định kết hôn với nhau.
Nói vậy cũng không đúng.
Nói đúng ra thì nguyên chủ là do mẹ Hồ Tú của Hoắc Tiếu chọn.
Mà sau khi hai người trẻ tuổi xác nhận lại rằng nguyên chủ tự nguyện, họ bèn nộp báo cáo kết hôn.
Thế nhưng ở thời đại này, chuyện mà Lận Đình cho rằng bất thường đó lại là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.
Ngoại trừ thư từ, Lận Đình còn phát hiện trong hộp sắt có vài bức ảnh trắng đen cỡ hai tấc.
Bức ảnh hơi mờ, thế nhưng vẫn có thể nhìn rõ người đàn ông có đôi mắt phượng, cặp lông mày sắc sảo, khí chất toàn thân uy nghiêm.
Nhất là tấm ảnh mặc quân trang, đội mũ lính kia, thoạt trông vô cùng đẹp trai.
Là kiểu đẹp trai mang theo khí chất lạnh lùng ấy.
Lận Đình nghĩ, người có tính cách kiêu ngạo như nguyên chủ lại đồng ý làm mẹ kế cho người ta, ngoại trừ thân phận sĩ quan của Hoắc Tiếu ra, chắc chắn còn có một phần nguyên nhân là do ngoại hình xuất sắc của anh.
Thế nhưng bây giờ người mẹ kế này là cô.
Ồ, không những làm mẹ, mà còn phải thủ tiết nữa chứ.
Nghĩ đến đủ loại chuyện phải đối mặt sau khi quay về đại đội Hướng Dương, trong lúc nhất thời, Lận Đình chẳng còn tâm trạng đâu mà thưởng thức trai đẹp nữa, cô nhanh tay nhanh chân thu dọn toàn bộ đồ đạc.
Trò chuyện khiến thời gian trôi rất nhanh.
Chỉ mới nói được có một lát mà đã đến giờ cơm trưa.
Chờ mọi người thu dọn ghế nhỏ đi về nhà mình, Lận Đình mới vào bếp giúp đỡ chị dâu Phượng Anh nấu cơm trưa...
Sau khi ăn xong, hị dâu có thói quen nghỉ trưa.
Lận Đình cũng về phòng, thu dọn lại di vật của Hoắc Tiếu.
Điều khiến cô bất ngờ rằng, anh làm lính đến tận mười năm, thế nhưng lại chẳng có bao nhiêu đồ đạc, thậm chí có thể nói là vô cùng đơn giản.
Ngoại trừ mấy bộ quân trang nửa cũ nửa mới ra, thì phần lớn đồ đạc còn lại đều là sách.
Chị dâu Lữ đã nói, đây là đồ đạc do đích thân đoàn trường Đặng thu dọn giúp, quần áo được gấp gọn gàng.
Cô ho khan một tiếng... ngay cả chiếc quần lót tràn đầy miếng vá cũng được gấp vuông vức.
Lận Đình sợ sẽ làm rối loạn sự gọn gàng sẵn có, hơn nữa cô có chút xấu hổ, nên khi thu dọn cũng cẩn thận hơn.
Trong đó, cô phát hiện ra hai phong thư mà nguyên chủ gửi cho Hoắc Tiếu.
Cô không mở ra, vì cô có ký ức về nội dung bức thư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói đến cùng, Lận Đình vẫn không thể hiểu được, vì sao hai người không biết mặt mũi nhau, chỉ mới viết hai phong thư đã có thể quyết định kết hôn với nhau.
Nói vậy cũng không đúng.
Nói đúng ra thì nguyên chủ là do mẹ Hồ Tú của Hoắc Tiếu chọn.
Mà sau khi hai người trẻ tuổi xác nhận lại rằng nguyên chủ tự nguyện, họ bèn nộp báo cáo kết hôn.
Thế nhưng ở thời đại này, chuyện mà Lận Đình cho rằng bất thường đó lại là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.
Ngoại trừ thư từ, Lận Đình còn phát hiện trong hộp sắt có vài bức ảnh trắng đen cỡ hai tấc.
Bức ảnh hơi mờ, thế nhưng vẫn có thể nhìn rõ người đàn ông có đôi mắt phượng, cặp lông mày sắc sảo, khí chất toàn thân uy nghiêm.
Nhất là tấm ảnh mặc quân trang, đội mũ lính kia, thoạt trông vô cùng đẹp trai.
Là kiểu đẹp trai mang theo khí chất lạnh lùng ấy.
Lận Đình nghĩ, người có tính cách kiêu ngạo như nguyên chủ lại đồng ý làm mẹ kế cho người ta, ngoại trừ thân phận sĩ quan của Hoắc Tiếu ra, chắc chắn còn có một phần nguyên nhân là do ngoại hình xuất sắc của anh.
Thế nhưng bây giờ người mẹ kế này là cô.
Ồ, không những làm mẹ, mà còn phải thủ tiết nữa chứ.
Nghĩ đến đủ loại chuyện phải đối mặt sau khi quay về đại đội Hướng Dương, trong lúc nhất thời, Lận Đình chẳng còn tâm trạng đâu mà thưởng thức trai đẹp nữa, cô nhanh tay nhanh chân thu dọn toàn bộ đồ đạc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro