Giải Tỏa Hiểu L...
Nguyệt Bán Tường Vi
2024-08-07 19:23:57
Thật ra, từ tận dưới đáy lòng Hồ Tú chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ nhốt con dâu cả đời, chỉ cần cô muốn tái hôn, người làm mẹ chồng là bà cũng sẽ đồng ý, đồng thời còn cho cô thêm không ít đồ cưới, gả cô giống như gả con gái.
Đây là do con trai bà nợ con gái nhà người ta.
Lúc trước sở dĩ bà sốt ruột như vậy, một là sợ con dâu xảy ra chuyện gì, hai là không hi vọng con trai mới hi sinh bị người ta châm chọc, chế nhạo.
Bây giờ con dâu bình an quay về, còn biết quan tâm bà, cây gai vốn đâm trong lòng Hồ Tú cuối cùng cũng tan biến mất.
Bà quay đầu, đang định trò chuyện với hai cậu con trai nhà thông gia, thì cánh tay chợt bị ai đó kéo kéo.
Đầu óc Hồ Tú hoang mang: "Sao thế con?"
Lận Đình: "Người trong thôn đều biết tin con đã về."
Hồ Tú lại càng khó hiểu hơn, tùy ý để con dâu kéo vào nhà: "Biết thì sao?"
Lận Đình mím môi: "Chút nữa chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến đây hóng chuyện, con sợ phiền phức."
Cô không muốn kể cho mẹ chồng nghe những lời đồn đãi linh tinh kia, trách cho bà ấy tức giận.
Cô đã mang di vật của Hoắc Tiếu về rồi, tin đồn sớm muộn gì cũng tự sụp đổ thôi.
Hồ Tú dở khóc dở cười, cho rằng người đi học da mặt mỏng, bận bịu động viên: "Trong thôn vẫn luôn thế mà. Nếu con không thích thì gọi thím hai con đến ứng phó."
Lận Đình nhớ lại, thím hai Trần Quế Lan có thân hình gầy gò kia có một cái miệng vô cùng sắc bén: "Thế để con đến mời nhé?"
Trong lúc trò chuyện, mấy người đã vào nhà.
Trong nhà có thắp đèn dầu.
Vốn là màu sắc u ám.
Thế nhưng căn nhà lại được mẹ chồng thu dọn sạch sẽ, dưới ánh lửa nhàn nhạt, căn nhà hiện lên mấy phần ấm áp.
Hồ Tú không để ý đến lời từ chối, nhanh nhẹn pha trà cho hai người anh trai của con dâu, nghe cô hỏi vậy thì xua tay: "Không cần đâu, con xem, thím hai con đến rồi kìa."
Trên thực tế thì Hồ Tú hiểu rất rõ chị em dâu của mình.
Bà vừa dứt lời, cánh cửa vừa đóng lại đã bị người ta đẩy ra.
Vừa nghe người ta nói cháu dâu đã về, còn chui vào rừng cây nhỏ với hai người đàn ông, Trần Quế Lan lập tức mắng người nọ một trận, rồi hổn hển chạy đến đây.
Tuy ngoài miệng mắng người khác, thế nhưng trong lòng bà ta lại nghĩ: quả nhiên, con nhóc kia thật sự có vấn đề, mắt bà ta sáng như gương, chỉ cần liếc một cái đã có thể nhìn thấu nguyên hình của đối phương.
Thế nhưng, khi tầm mắt bà ta nhìn thấy hai người đàn ông ở trên ghế, cơn tức trong lòng bà ta lập tức xẹp xuống giống một quả bóng bị kim châm.
Đây là do con trai bà nợ con gái nhà người ta.
Lúc trước sở dĩ bà sốt ruột như vậy, một là sợ con dâu xảy ra chuyện gì, hai là không hi vọng con trai mới hi sinh bị người ta châm chọc, chế nhạo.
Bây giờ con dâu bình an quay về, còn biết quan tâm bà, cây gai vốn đâm trong lòng Hồ Tú cuối cùng cũng tan biến mất.
Bà quay đầu, đang định trò chuyện với hai cậu con trai nhà thông gia, thì cánh tay chợt bị ai đó kéo kéo.
Đầu óc Hồ Tú hoang mang: "Sao thế con?"
Lận Đình: "Người trong thôn đều biết tin con đã về."
Hồ Tú lại càng khó hiểu hơn, tùy ý để con dâu kéo vào nhà: "Biết thì sao?"
Lận Đình mím môi: "Chút nữa chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến đây hóng chuyện, con sợ phiền phức."
Cô không muốn kể cho mẹ chồng nghe những lời đồn đãi linh tinh kia, trách cho bà ấy tức giận.
Cô đã mang di vật của Hoắc Tiếu về rồi, tin đồn sớm muộn gì cũng tự sụp đổ thôi.
Hồ Tú dở khóc dở cười, cho rằng người đi học da mặt mỏng, bận bịu động viên: "Trong thôn vẫn luôn thế mà. Nếu con không thích thì gọi thím hai con đến ứng phó."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lận Đình nhớ lại, thím hai Trần Quế Lan có thân hình gầy gò kia có một cái miệng vô cùng sắc bén: "Thế để con đến mời nhé?"
Trong lúc trò chuyện, mấy người đã vào nhà.
Trong nhà có thắp đèn dầu.
Vốn là màu sắc u ám.
Thế nhưng căn nhà lại được mẹ chồng thu dọn sạch sẽ, dưới ánh lửa nhàn nhạt, căn nhà hiện lên mấy phần ấm áp.
Hồ Tú không để ý đến lời từ chối, nhanh nhẹn pha trà cho hai người anh trai của con dâu, nghe cô hỏi vậy thì xua tay: "Không cần đâu, con xem, thím hai con đến rồi kìa."
Trên thực tế thì Hồ Tú hiểu rất rõ chị em dâu của mình.
Bà vừa dứt lời, cánh cửa vừa đóng lại đã bị người ta đẩy ra.
Vừa nghe người ta nói cháu dâu đã về, còn chui vào rừng cây nhỏ với hai người đàn ông, Trần Quế Lan lập tức mắng người nọ một trận, rồi hổn hển chạy đến đây.
Tuy ngoài miệng mắng người khác, thế nhưng trong lòng bà ta lại nghĩ: quả nhiên, con nhóc kia thật sự có vấn đề, mắt bà ta sáng như gương, chỉ cần liếc một cái đã có thể nhìn thấu nguyên hình của đối phương.
Thế nhưng, khi tầm mắt bà ta nhìn thấy hai người đàn ông ở trên ghế, cơn tức trong lòng bà ta lập tức xẹp xuống giống một quả bóng bị kim châm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro