Hành Trình Viên...
Nguyệt Bán Tường Vi
2024-08-07 19:23:57
Lời của bà ấy rất có lý, nhưng Hoắc Tiếu đã hi sinh đâu. Trong lòng Ngụy Đào không ngừng than khổ, thế nhưng ông ấy lại không thể nói rõ với vợ già của mình, chỉ có thể buồn bực trở người, đưa lưng về phía vợ.
Triệu Phượng Anh không hiểu ra sao: "Này, chúng ta đang nói chuyện đấy."
Ngụy Đào: "Để sau rồi nói, tôi buồn ngủ lắm."
"Hừ, ông già này." Triệu Phượng Anh bất mãn đập chồng một cái.
Ngụy Đào vẫn không nói lời nào, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ.
Đã bốn tháng rồi, dựa theo kế hoạch nhiệm vụ mà họ đã bàn bạc từ trước, Hoắc Tiếu nên quay về rồi mới phải.
Ôi... nếu còn không về, thì vợ anh sẽ tái hôn đó.
Hơn nữa đoán chừng vợ ông ấy còn là người mai mối ấy chứ.
Đáng sợ quá đi mất thôi.
Phòng ngủ của Lận Đình chỉ cách phòng ngủ của hai vợ chồng họ một bức tường.
Lận Đình không hề biết bản thân đã trở thành chủ đề trò chuyện của hai vợ chồng lữ trưởng.
Đối với cô mà nói, hành trình lần này vô cùng viên mãn.
Vé xe lửa khiến cô nhức đầu nhất đã được mua rồi, thời gian xuất phát là năm giờ chiều mai.
Lữ trưởng Ngụy nói sẽ sắp xếp người đưa cô đến trạm xe lửa.
Khoảng cách từ đây đến trạm xe lửa là nửa ngày xe chạy, nếu cô đi bộ, đoán chừng phải mất tận hai ngày.
Thế nên lần này Lận Đình không từ chối, đi bộ quá vất vả, cô khó mà chịu đựng được.
Mọi thứ... đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Trong lòng thanh thản, Lận Đình bèn thả lỏng để ngủ bù.
Đương nhiên, cô sẽ không ngủ quá lâu.
Trước khi ngủ cô đã đặt đồng hồ báo thức, đúng bốn giờ cô sẽ thức dậy giúp chị dâu nấu cơm tối.
"Bây giờ được ngủ ngon, sắc mặt em hồng hào như thoa phấn ấy, không còn tái nhợt với trắng bệch như sáng nay nữa." Triệu Phượng Anh vừa hay đi từ bên ngoài về, thấy cô, sau khi quan sát tỉ mỉ, chị ấy hài lòng gật đầu.
Lận Đình cười đáp: "Ngài mai được về rồi, trong lòng vui vẻ nên em mới ngủ ngon được như thế,"
Triệu Phượng Anh nhặt rổ rau trên đất lên, mang vào bồn rửa rau trong bếp để nhặt, bà ấy nói: "Gấp gáp quá. Chuyến này cả đi cả về còn chưa đến mười ngày, em vẫn chưa khỏe lại đâu, nên ở lại nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa..."
"Chắc chắn người nhà đang nhớ em lắm, em về đến nhà rồi nghỉ ngơi cũng thế mà." Lận Đình xách chiếc ghế nhỏ ra, ngồi xuống giúp đỡ nhặt rau: "Thời tiết thế này mà vẫn có rau ăn ạ?"
Triệu Phượng Anh nhìn mấy cây rau xanh thiếu dinh dưỡng, cười nói: "Phủ rơm lên, có điều chất lượng rau không tốt, chủ yếu là trồng để thi thoảng đổi món thôi."
Triệu Phượng Anh không hiểu ra sao: "Này, chúng ta đang nói chuyện đấy."
Ngụy Đào: "Để sau rồi nói, tôi buồn ngủ lắm."
"Hừ, ông già này." Triệu Phượng Anh bất mãn đập chồng một cái.
Ngụy Đào vẫn không nói lời nào, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ.
Đã bốn tháng rồi, dựa theo kế hoạch nhiệm vụ mà họ đã bàn bạc từ trước, Hoắc Tiếu nên quay về rồi mới phải.
Ôi... nếu còn không về, thì vợ anh sẽ tái hôn đó.
Hơn nữa đoán chừng vợ ông ấy còn là người mai mối ấy chứ.
Đáng sợ quá đi mất thôi.
Phòng ngủ của Lận Đình chỉ cách phòng ngủ của hai vợ chồng họ một bức tường.
Lận Đình không hề biết bản thân đã trở thành chủ đề trò chuyện của hai vợ chồng lữ trưởng.
Đối với cô mà nói, hành trình lần này vô cùng viên mãn.
Vé xe lửa khiến cô nhức đầu nhất đã được mua rồi, thời gian xuất phát là năm giờ chiều mai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lữ trưởng Ngụy nói sẽ sắp xếp người đưa cô đến trạm xe lửa.
Khoảng cách từ đây đến trạm xe lửa là nửa ngày xe chạy, nếu cô đi bộ, đoán chừng phải mất tận hai ngày.
Thế nên lần này Lận Đình không từ chối, đi bộ quá vất vả, cô khó mà chịu đựng được.
Mọi thứ... đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Trong lòng thanh thản, Lận Đình bèn thả lỏng để ngủ bù.
Đương nhiên, cô sẽ không ngủ quá lâu.
Trước khi ngủ cô đã đặt đồng hồ báo thức, đúng bốn giờ cô sẽ thức dậy giúp chị dâu nấu cơm tối.
"Bây giờ được ngủ ngon, sắc mặt em hồng hào như thoa phấn ấy, không còn tái nhợt với trắng bệch như sáng nay nữa." Triệu Phượng Anh vừa hay đi từ bên ngoài về, thấy cô, sau khi quan sát tỉ mỉ, chị ấy hài lòng gật đầu.
Lận Đình cười đáp: "Ngài mai được về rồi, trong lòng vui vẻ nên em mới ngủ ngon được như thế,"
Triệu Phượng Anh nhặt rổ rau trên đất lên, mang vào bồn rửa rau trong bếp để nhặt, bà ấy nói: "Gấp gáp quá. Chuyến này cả đi cả về còn chưa đến mười ngày, em vẫn chưa khỏe lại đâu, nên ở lại nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa..."
"Chắc chắn người nhà đang nhớ em lắm, em về đến nhà rồi nghỉ ngơi cũng thế mà." Lận Đình xách chiếc ghế nhỏ ra, ngồi xuống giúp đỡ nhặt rau: "Thời tiết thế này mà vẫn có rau ăn ạ?"
Triệu Phượng Anh nhìn mấy cây rau xanh thiếu dinh dưỡng, cười nói: "Phủ rơm lên, có điều chất lượng rau không tốt, chủ yếu là trồng để thi thoảng đổi món thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro