Lệ Thường
Nguyệt Bán Tường Vi
2024-08-07 19:23:57
Thế nhưng ngay ngày đầu tiên sau khi chính thức yêu đương, lần đầu tiên hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, đối phương trong ý ngoài lời đều đề cập đến yêu cầu thuê phòng, khiến cô tức giận trực tiếp chia tay.
Lận Đình không biết người khác thế nào, thế nhưng hồi đó cô chỉ vừa hai mươi tuổi, cô cảm thấy tiến độ quá nhanh, hơn nữa đó còn là mối tình đầu nữa chứ.
Điều này hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của cô về việc được nâng niu, vui vẻ và một tình yêu màu hồng.
Vì vậy, nếu tính kỹ ra thì cô độc thân từ trong bụng mẹ, cô không biết nên nói gì để đáp lại những lời như vậy.
Cũng may chẳng bao lâu sau, hai người họ đã nhanh chóng chuyển chủ đề.
Lại trò chuyện thêm vài câu nữa, chờ uống cạn chén nước chè, Lữ Tinh Tinh bèn xách hai túi đồ ra.
Đồng thời còn đưa cho cô một chiếc phong bì dày: "Đây là đồ lão Đặng nhờ chị đưa cho em, là chút tấm lòng của các chiến sĩ."
Lận Định hoang mang nhận lấy phong thư, không phải như cô nghĩ chứ?
Thấy cô ngẩn người, Triệu Phượng Anh thu lại sự thoải mái trên gương mặt, vỗ vỗ tay cô: "Em đừng cảm thấy đây là gánh nặng, đây chỉ là lệ thường mà thôi... Trước đây, Hoắc Tiếu cũng thường quyên góp cho các anh em hi sinh."
Đây không phải là đề tài vui vẻ gì, Triệu Phượng Anh sợ vô tình đâm vào vết thương lòng của cô gái nhỏ, chỉ nói qua loa hai câu rồi thôi.
Thế nhưng chỉ mấy câu đó cũng đủ để Lận Đình hiểu trong phong bì đựng gì rồi.
Nhưng sao cô có thể nhận được?
Cô đến nơi này là vì lòng riêng, tuy nói cô cũng rất bất đắc dĩ, thế nhưng cô không thể nhận lấy một cách thản nhiên như thế này được.
Hơn nữa, trong trí nhớ của cô, bộ đội đã cung cấp một khoản tiền an ủi rồi, mà mẹ chồng của nguyên chủ - Hồ Tú cũng là người rất có nguyên tắc.
Nếu thật sự nhận lấy, khi cô quay về đại đội Hướng Dương, cô sẽ khó mà đảo ngược cục diện đổ nát mà nguyên chủ để lại.
Nghĩ đến đây, Lận Đình đẩy phong thư này lại cho chị dâu Lữ, đồng thời dưới ánh mắt khó hiểu của đối phương, cô từ chối: "Chị dâu, tiền này em không thể nhận được."
Triệu Phượng Anh là người đầu tiên cau mày: "Đây là chút tấm lòng của các anh em, cũng là lệ thường, sao em lại không nhận?"
Lận Đình tin lời của bà ấy, thế nhưng cô vẫn không thể nhận được: "Chị dâu, không phải em thanh cao gì đâu, thế nhưng em cảm thấy gia đình em không khó khăn đến mức này. Lại nói, không đề cập đến thái độ của mẹ chồng em, chỉ riêng Hoắc Tiếu, cũng sẽ không vui khi em nhận số tiền này."
Lận Đình không biết người khác thế nào, thế nhưng hồi đó cô chỉ vừa hai mươi tuổi, cô cảm thấy tiến độ quá nhanh, hơn nữa đó còn là mối tình đầu nữa chứ.
Điều này hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của cô về việc được nâng niu, vui vẻ và một tình yêu màu hồng.
Vì vậy, nếu tính kỹ ra thì cô độc thân từ trong bụng mẹ, cô không biết nên nói gì để đáp lại những lời như vậy.
Cũng may chẳng bao lâu sau, hai người họ đã nhanh chóng chuyển chủ đề.
Lại trò chuyện thêm vài câu nữa, chờ uống cạn chén nước chè, Lữ Tinh Tinh bèn xách hai túi đồ ra.
Đồng thời còn đưa cho cô một chiếc phong bì dày: "Đây là đồ lão Đặng nhờ chị đưa cho em, là chút tấm lòng của các chiến sĩ."
Lận Định hoang mang nhận lấy phong thư, không phải như cô nghĩ chứ?
Thấy cô ngẩn người, Triệu Phượng Anh thu lại sự thoải mái trên gương mặt, vỗ vỗ tay cô: "Em đừng cảm thấy đây là gánh nặng, đây chỉ là lệ thường mà thôi... Trước đây, Hoắc Tiếu cũng thường quyên góp cho các anh em hi sinh."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây không phải là đề tài vui vẻ gì, Triệu Phượng Anh sợ vô tình đâm vào vết thương lòng của cô gái nhỏ, chỉ nói qua loa hai câu rồi thôi.
Thế nhưng chỉ mấy câu đó cũng đủ để Lận Đình hiểu trong phong bì đựng gì rồi.
Nhưng sao cô có thể nhận được?
Cô đến nơi này là vì lòng riêng, tuy nói cô cũng rất bất đắc dĩ, thế nhưng cô không thể nhận lấy một cách thản nhiên như thế này được.
Hơn nữa, trong trí nhớ của cô, bộ đội đã cung cấp một khoản tiền an ủi rồi, mà mẹ chồng của nguyên chủ - Hồ Tú cũng là người rất có nguyên tắc.
Nếu thật sự nhận lấy, khi cô quay về đại đội Hướng Dương, cô sẽ khó mà đảo ngược cục diện đổ nát mà nguyên chủ để lại.
Nghĩ đến đây, Lận Đình đẩy phong thư này lại cho chị dâu Lữ, đồng thời dưới ánh mắt khó hiểu của đối phương, cô từ chối: "Chị dâu, tiền này em không thể nhận được."
Triệu Phượng Anh là người đầu tiên cau mày: "Đây là chút tấm lòng của các anh em, cũng là lệ thường, sao em lại không nhận?"
Lận Đình tin lời của bà ấy, thế nhưng cô vẫn không thể nhận được: "Chị dâu, không phải em thanh cao gì đâu, thế nhưng em cảm thấy gia đình em không khó khăn đến mức này. Lại nói, không đề cập đến thái độ của mẹ chồng em, chỉ riêng Hoắc Tiếu, cũng sẽ không vui khi em nhận số tiền này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro