Mẹ Đến
Nguyệt Bán Tường Vi
2024-08-07 19:23:57
"Con gái, con tỉnh rồi à?"
Một giọng nói dịu dàng tràn ngập tình yêu truyền vào tai Lận Đình, cô sửng sốt một lát rồi lập tức mở mắt ra: "Mẹ?"
Lý Đào Hồng cười đáp: "Mẹ đây."
Năm nay Lý Đào Hồng bốn mươi bảy tuổi, ở vùng nông thôn này, làn da của bà cũng được coi là trắng nõn. Bà để tóc ngắn, trên gương mặt trái xoan tuy hằn dấu vết của năm tháng, thế nhưng cũng có thể nhìn ra hồi còn trẻ bà rất xinh đẹp. Cặp mắt đào hoa như biết quyến rũ người khác của nguyên chủ và Lận Vĩ, cũng di truyền từ bà.
Sau khi xác định người trước mặt là mẹ mình, bộ não Lận Đình chậm rãi khởi động lại. Cô chống giường ngồi dậy, mái tóc cô rối bù: "Mấy giờ rồi ạ? Sao mẹ đến sớm thế?"
Dứt lời, cô cầm chiếc đồng hồ đeo tay ở tủ đầu giường lên.
Bảy giờ mười phút.
Cũng may chưa quá muộn.
Nghĩ đến đây, Lận Đình dụi mắt, tối hôm qua cô và mẹ chồng cùng ôm nhau khóc rống, cho dù trước khi đi ngủ cô đã dùng khăn lạnh đắp mắt, thế nhưng hiện tại mắt vẫn cộm cộm không thoải mái.
Chẳng qua sau trận khóc đó, những oan ức mà cô vẫn luôn kìm nén dưới đáy lòng cũng chậm rãi tan biến.
Thấy con gái dụi mắt, Lý Đào Hồng ngồi ở mép giường vỗ vỗ gối: "Vẫn còn sớm, nếu con buồn ngủ thì ngủ thêm một lát đi." Con gái bôn ba trên đường nhiều ngày như vậy, mệt đến độ gầy rộc cả rồi.
"Con không ngủ nữa, mẹ đến lúc nào thế?" Lận Đình lắc đầu, cô vén chăn lên, ngồi ở mép giường.
Thấy con gái thật sự không muốn ngủ lại, Lý Đào Hồng cũng không miễn cưỡng. Bà đưa bộ quần áo đặt ở cuối giường cho con gái: "Mẹ cũng mới đến thôi."
Thật ra, tối hôm qua bà và ông già thức trắng, mãi đến rạng sáng mới chợp mắt một chút, trời vừa sáng cả hai đã bắt đầu xuất phát.
Nếu không phải lo sẽ quấy rầy nhà thông gia, họ còn đến sớm hơn.
Lận Đình không quá tin cái mới đến của mẹ, thế nhưng cô cũng không hỏi đến cùng, mà nhanh chóng mặc quần áo tử tế. Khi cô xoay người lại chuẩn bị gấp chăn màn, thì đã thấy mẹ khom lung sửa sang giường chiếu xong cả rồi.
"Con đứng đực ra đó làm gì, nhanh đi đánh răng rửa mặt đi."
Nghe vậy, Lận Đình để mặc mẹ làm, rồi với tay lấy bàn chải đánh răng và khăn tắm đặt trên bàn trang điểm.
Sau đó, một giây trước khi mở cửa, cô đột nhiên nhớ ra chuyện mình bị tiếng ồn ào đánh thức.
Động tác trên tay cô khẽ dừng lại, rồi tăng thêm chút sức lực để mở ra một khe hở nhỏ.
Âm thanh lập tức trở nên rõ ràng hơn.
Một giọng nói dịu dàng tràn ngập tình yêu truyền vào tai Lận Đình, cô sửng sốt một lát rồi lập tức mở mắt ra: "Mẹ?"
Lý Đào Hồng cười đáp: "Mẹ đây."
Năm nay Lý Đào Hồng bốn mươi bảy tuổi, ở vùng nông thôn này, làn da của bà cũng được coi là trắng nõn. Bà để tóc ngắn, trên gương mặt trái xoan tuy hằn dấu vết của năm tháng, thế nhưng cũng có thể nhìn ra hồi còn trẻ bà rất xinh đẹp. Cặp mắt đào hoa như biết quyến rũ người khác của nguyên chủ và Lận Vĩ, cũng di truyền từ bà.
Sau khi xác định người trước mặt là mẹ mình, bộ não Lận Đình chậm rãi khởi động lại. Cô chống giường ngồi dậy, mái tóc cô rối bù: "Mấy giờ rồi ạ? Sao mẹ đến sớm thế?"
Dứt lời, cô cầm chiếc đồng hồ đeo tay ở tủ đầu giường lên.
Bảy giờ mười phút.
Cũng may chưa quá muộn.
Nghĩ đến đây, Lận Đình dụi mắt, tối hôm qua cô và mẹ chồng cùng ôm nhau khóc rống, cho dù trước khi đi ngủ cô đã dùng khăn lạnh đắp mắt, thế nhưng hiện tại mắt vẫn cộm cộm không thoải mái.
Chẳng qua sau trận khóc đó, những oan ức mà cô vẫn luôn kìm nén dưới đáy lòng cũng chậm rãi tan biến.
Thấy con gái dụi mắt, Lý Đào Hồng ngồi ở mép giường vỗ vỗ gối: "Vẫn còn sớm, nếu con buồn ngủ thì ngủ thêm một lát đi." Con gái bôn ba trên đường nhiều ngày như vậy, mệt đến độ gầy rộc cả rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con không ngủ nữa, mẹ đến lúc nào thế?" Lận Đình lắc đầu, cô vén chăn lên, ngồi ở mép giường.
Thấy con gái thật sự không muốn ngủ lại, Lý Đào Hồng cũng không miễn cưỡng. Bà đưa bộ quần áo đặt ở cuối giường cho con gái: "Mẹ cũng mới đến thôi."
Thật ra, tối hôm qua bà và ông già thức trắng, mãi đến rạng sáng mới chợp mắt một chút, trời vừa sáng cả hai đã bắt đầu xuất phát.
Nếu không phải lo sẽ quấy rầy nhà thông gia, họ còn đến sớm hơn.
Lận Đình không quá tin cái mới đến của mẹ, thế nhưng cô cũng không hỏi đến cùng, mà nhanh chóng mặc quần áo tử tế. Khi cô xoay người lại chuẩn bị gấp chăn màn, thì đã thấy mẹ khom lung sửa sang giường chiếu xong cả rồi.
"Con đứng đực ra đó làm gì, nhanh đi đánh răng rửa mặt đi."
Nghe vậy, Lận Đình để mặc mẹ làm, rồi với tay lấy bàn chải đánh răng và khăn tắm đặt trên bàn trang điểm.
Sau đó, một giây trước khi mở cửa, cô đột nhiên nhớ ra chuyện mình bị tiếng ồn ào đánh thức.
Động tác trên tay cô khẽ dừng lại, rồi tăng thêm chút sức lực để mở ra một khe hở nhỏ.
Âm thanh lập tức trở nên rõ ràng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro