[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Cô Gái Nhỏ (1)
Thư Thư Thư
2024-08-22 11:43:27
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn thấy Lý Sảng và Trân Trân trở về, Hà Thạc mở miệng trước: “Ây da, mua không ít đồ.”
Lý Sảng nhìn anh ấy nói: “Cái gì cũng phải mua, đương nhiên nhiều.”
Nói xong nhận túi từ tay Trân Trân, lại nói với Trân Trân: “Cơm nước xong thì tới nhà chị, chị đưa đồ của em cho em.”
Trân Trân gật đầu: “Vâng, chị dâu.”
Nói xong, bốn người lần lượt về nhà.
Hà Thạc mới vừa mở cửa, Hà Tử Nhiên lại chạy từ bên ngoài về, một nhà ba người cùng nhau vào nhà.
Vào nhà đóng cửa lại, Hà Thạc nhìn Lý Sảng nói: “Thoạt nhìn em và cô ấy ở chung khá tốt.”
Lý Sảng xách túi đi vào trong phòng: “Là chuyện em muốn thôi, chỉ cần em muốn, em ở cạnh ai mà không tốt?”
Hà Thạc dẫn Hà Tử Nhiên vào phòng bếp rửa tay: “Phải, vợ của anh lợi hại nhất.”
***
Cách vách, Trân Trân và Thị Hoài Minh đã ngồi xuống ăn cơm.
Thị Hoài Minh hỏi Trân Trân: “Chơi vui vẻ không?”
Quả thật rất vui vẻ, đôi mắt Trân Trân sáng lên, gật đầu, giọng nói thanh thúy: “Chị dâu Lý Sảng dẫn em tới cửa hàng bách hóa, bổ sung rất nhiều kiến thức, rất nhiều thứ ở bên trong khi em ở nông thôn cũng chưa từng thấy. Còn đi tiệm may, chị dâu kêu thợ may làm váy liền áo cho em…”
Nói rồi nghĩ đến cái gì: “Anh ba, phiên âm là gì?”
Thị Hoài Minh giải thích với cô: “Phiên âm chính là đọc phiên dịch lại dựa theo âm tiếng Nga, váy liền áo đọc bằng tiếng Nga, phát âm giống Bulagi .”
Trân Trân hiểu, gật đầu với anh: “Hình như em hiểu rồi.”
Bởi vì vui vẻ, Trân Trân còn muốn nói chút chuyện hôm nay cô đi tới cửa hàng với Thị Hoài Minh.
Nhưng còn chưa nói ra lời, Thị Hoài Minh bỗng nhiên nói: “Đừng có vui quá phân tâm, thu lại tâm trạng đi, cơm nước xong tiếp tục chép chữ, chép đến biết viết chính tả mới thôi, buổi tối anh sẽ kiểm tra.”
Cảm xúc hơi vui vẻ đột nhiên bị cắt ngang.
Trân Trân nghẹn một hồi, nuốt lời nói trong miệng xuống, chậm rãi thu hồi ý cười trên mặt, gật đầu với anh: “Được.”
Nói xong cô lại nghĩ tới cái gì: “Nhưng chị dâu Lý Sảng kêu em qua chỗ chị ấy lấy đồ…”
Thị Hoài Minh: “Anh đi lấy giúp em.”
Được rồi, Trân Trân đành phải đáp lại: “Dạ, vâng.”
Nghe Thị Hoài Minh sắp xếp, Trân Trân thu tâm tư lại, cơm nước xong đi làm bài tập.
Thị Hoài Minh không ở bên cạnh nhìn cô, mà ra ngoài một chuyến.
Anh sang hàng xóm tìm Lý Sảng lấy đồ mà Trân Trân đã mua.
Lý Sảng xách túi cho anh, sau đó lại lần lượt đưa từng thứ đến trước mặt anh: "Tất cả thứ trong túi này đều là vải bông mua cho vợ chú, trong giấy là danh sách và tiền thừa còn lại, mua cái gì, mỗi thứ bao nhiêu tiền, tất cả chị đều liệt kê ra, em lấy về đối chiếu."
Thị Hoài Minh nhận túi và tờ giấy, nói với Lý Sảng: "Làm phiền rồi, có rảnh em và Trân Trân mời một nhà anh chị đi ăn cơm."
Lý Sảng không thích so đo loại chuyện này: "Chút việc nhỏ ấy mà, không cần."
Dưới đèn bàn bên cạnh.
Lưng eo Trân Trân thẳng tắp, viết chữ rất chăm chú.
Vừa ghi trong miệng cô còn như nhẩm từng chữ cái.
Lúc Thị Hoài Minh từ bên ngoài trở lại, Trân Trân mới sao chép đến "i".
Trân Trân nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn anh tiến vào phòng, vừa muốn mở miệng hỏi anh, Thị Hoài Minh nói câu trước: "Không cần phải phân tâm, không cần phải để ý đến anh, tiếp tục."
Trân Trân đành phải nuốt lời trong miệng xuống.
Cúi đầu xuống, nắm bút máy tiếp tục chăm chú viết.
Thị Hoài Minh không nói nữa, ngồi xuống trên ghế ở bên cạnh Trân Trân, rút ra một quyển sách trong đống sách trước mặt.
Anh mở sách nghiêm túc nhìn, ngoại trừ tiếng giở sách, tiếng gì khác cũng đều không có.
Trân Trân ngồi ở bên cạnh anh viết chữ, tự nhiên có áp lực.
Vì vậy căng thẳng thần kinh, càng viết rất chăm chú đến mê mẩn, sợ Thị Hoài Minh phê bình cô.
Toàn bộ sáu chữ cái đều chăm chú viết xong, Trân Trân đưa vở cho Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh để sách trong tay xuống, nhận vở của Trân Trân mở ra.
Trở mình xong rồi nói: "Không tệ, đều nhớ kỹ chưa?"
Trân Trân thật không dám xác định: "Không tệ."
Thị Hoài Minh đóng sách giáo khoa trên bàn lại, trả vở lại cho Trân Trân: "Xem viết lại thử xem."
Trạng thái này của Trân Trân như học sinh tiểu học vừa mới học.
Cô chuyển vở qua trước mặt mình, sắc mặt căng thẳng, mở ra một trang mới, ở cái nhìn soi mói của Thị Hoài Minh, hạ bút rất chậm, viết xong sáu chữ cái.
Viết xong lấy tay ra, cẩn thận hỏi Thị Hoài Minh: "Được chưa?"
Lúc viết Thị Hoài Minh đã thấy được, nên gật đầu: "Được rồi, hôm nay quá muộn, chỉ tới đây thôi."
Nghe nói như thế, Trân Trân âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Hôm nay hoàn thành nhiệm vụ học tập, cô cũng không cần ngây ngô ở trong phòng Thị Hoài Minh nữa.
Trân Trân thu vở về buông bút máy đứng dậy: "Vậy em chuẩn bị đi ngủ trước."
Không đợi Trân Trân ra khỏi phòng, Thị Hoài Minh lại gọi cô: "Chờ một chút."
Trân Trân dừng bước chân quay người lại: "Còn có... Chuyện gì sao?"
Nhìn thấy Lý Sảng và Trân Trân trở về, Hà Thạc mở miệng trước: “Ây da, mua không ít đồ.”
Lý Sảng nhìn anh ấy nói: “Cái gì cũng phải mua, đương nhiên nhiều.”
Nói xong nhận túi từ tay Trân Trân, lại nói với Trân Trân: “Cơm nước xong thì tới nhà chị, chị đưa đồ của em cho em.”
Trân Trân gật đầu: “Vâng, chị dâu.”
Nói xong, bốn người lần lượt về nhà.
Hà Thạc mới vừa mở cửa, Hà Tử Nhiên lại chạy từ bên ngoài về, một nhà ba người cùng nhau vào nhà.
Vào nhà đóng cửa lại, Hà Thạc nhìn Lý Sảng nói: “Thoạt nhìn em và cô ấy ở chung khá tốt.”
Lý Sảng xách túi đi vào trong phòng: “Là chuyện em muốn thôi, chỉ cần em muốn, em ở cạnh ai mà không tốt?”
Hà Thạc dẫn Hà Tử Nhiên vào phòng bếp rửa tay: “Phải, vợ của anh lợi hại nhất.”
***
Cách vách, Trân Trân và Thị Hoài Minh đã ngồi xuống ăn cơm.
Thị Hoài Minh hỏi Trân Trân: “Chơi vui vẻ không?”
Quả thật rất vui vẻ, đôi mắt Trân Trân sáng lên, gật đầu, giọng nói thanh thúy: “Chị dâu Lý Sảng dẫn em tới cửa hàng bách hóa, bổ sung rất nhiều kiến thức, rất nhiều thứ ở bên trong khi em ở nông thôn cũng chưa từng thấy. Còn đi tiệm may, chị dâu kêu thợ may làm váy liền áo cho em…”
Nói rồi nghĩ đến cái gì: “Anh ba, phiên âm là gì?”
Thị Hoài Minh giải thích với cô: “Phiên âm chính là đọc phiên dịch lại dựa theo âm tiếng Nga, váy liền áo đọc bằng tiếng Nga, phát âm giống Bulagi .”
Trân Trân hiểu, gật đầu với anh: “Hình như em hiểu rồi.”
Bởi vì vui vẻ, Trân Trân còn muốn nói chút chuyện hôm nay cô đi tới cửa hàng với Thị Hoài Minh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng còn chưa nói ra lời, Thị Hoài Minh bỗng nhiên nói: “Đừng có vui quá phân tâm, thu lại tâm trạng đi, cơm nước xong tiếp tục chép chữ, chép đến biết viết chính tả mới thôi, buổi tối anh sẽ kiểm tra.”
Cảm xúc hơi vui vẻ đột nhiên bị cắt ngang.
Trân Trân nghẹn một hồi, nuốt lời nói trong miệng xuống, chậm rãi thu hồi ý cười trên mặt, gật đầu với anh: “Được.”
Nói xong cô lại nghĩ tới cái gì: “Nhưng chị dâu Lý Sảng kêu em qua chỗ chị ấy lấy đồ…”
Thị Hoài Minh: “Anh đi lấy giúp em.”
Được rồi, Trân Trân đành phải đáp lại: “Dạ, vâng.”
Nghe Thị Hoài Minh sắp xếp, Trân Trân thu tâm tư lại, cơm nước xong đi làm bài tập.
Thị Hoài Minh không ở bên cạnh nhìn cô, mà ra ngoài một chuyến.
Anh sang hàng xóm tìm Lý Sảng lấy đồ mà Trân Trân đã mua.
Lý Sảng xách túi cho anh, sau đó lại lần lượt đưa từng thứ đến trước mặt anh: "Tất cả thứ trong túi này đều là vải bông mua cho vợ chú, trong giấy là danh sách và tiền thừa còn lại, mua cái gì, mỗi thứ bao nhiêu tiền, tất cả chị đều liệt kê ra, em lấy về đối chiếu."
Thị Hoài Minh nhận túi và tờ giấy, nói với Lý Sảng: "Làm phiền rồi, có rảnh em và Trân Trân mời một nhà anh chị đi ăn cơm."
Lý Sảng không thích so đo loại chuyện này: "Chút việc nhỏ ấy mà, không cần."
Dưới đèn bàn bên cạnh.
Lưng eo Trân Trân thẳng tắp, viết chữ rất chăm chú.
Vừa ghi trong miệng cô còn như nhẩm từng chữ cái.
Lúc Thị Hoài Minh từ bên ngoài trở lại, Trân Trân mới sao chép đến "i".
Trân Trân nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn anh tiến vào phòng, vừa muốn mở miệng hỏi anh, Thị Hoài Minh nói câu trước: "Không cần phải phân tâm, không cần phải để ý đến anh, tiếp tục."
Trân Trân đành phải nuốt lời trong miệng xuống.
Cúi đầu xuống, nắm bút máy tiếp tục chăm chú viết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thị Hoài Minh không nói nữa, ngồi xuống trên ghế ở bên cạnh Trân Trân, rút ra một quyển sách trong đống sách trước mặt.
Anh mở sách nghiêm túc nhìn, ngoại trừ tiếng giở sách, tiếng gì khác cũng đều không có.
Trân Trân ngồi ở bên cạnh anh viết chữ, tự nhiên có áp lực.
Vì vậy căng thẳng thần kinh, càng viết rất chăm chú đến mê mẩn, sợ Thị Hoài Minh phê bình cô.
Toàn bộ sáu chữ cái đều chăm chú viết xong, Trân Trân đưa vở cho Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh để sách trong tay xuống, nhận vở của Trân Trân mở ra.
Trở mình xong rồi nói: "Không tệ, đều nhớ kỹ chưa?"
Trân Trân thật không dám xác định: "Không tệ."
Thị Hoài Minh đóng sách giáo khoa trên bàn lại, trả vở lại cho Trân Trân: "Xem viết lại thử xem."
Trạng thái này của Trân Trân như học sinh tiểu học vừa mới học.
Cô chuyển vở qua trước mặt mình, sắc mặt căng thẳng, mở ra một trang mới, ở cái nhìn soi mói của Thị Hoài Minh, hạ bút rất chậm, viết xong sáu chữ cái.
Viết xong lấy tay ra, cẩn thận hỏi Thị Hoài Minh: "Được chưa?"
Lúc viết Thị Hoài Minh đã thấy được, nên gật đầu: "Được rồi, hôm nay quá muộn, chỉ tới đây thôi."
Nghe nói như thế, Trân Trân âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Hôm nay hoàn thành nhiệm vụ học tập, cô cũng không cần ngây ngô ở trong phòng Thị Hoài Minh nữa.
Trân Trân thu vở về buông bút máy đứng dậy: "Vậy em chuẩn bị đi ngủ trước."
Không đợi Trân Trân ra khỏi phòng, Thị Hoài Minh lại gọi cô: "Chờ một chút."
Trân Trân dừng bước chân quay người lại: "Còn có... Chuyện gì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro