[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Tiểu Miên Hoa (...
Thư Thư Thư
2024-08-22 11:43:27
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Sảng nhìn mặt cô: “Vậy làn da em không tồi, dùng cái này sẽ trở nên tốt hơn, hơn nữa còn thơm.”
Nói xong chuyển mắt nhìn lên quầy: “Những thứ trên quầy này, em muốn cái nào?”
Nhãn hiệu không giống nhau, hình dáng chai cũng không giống nhau.
Đối với cái này, Trân Trân không thể chọn, đành phải ăn ngay nói thật: “Em không hiểu lắm, thật ra em có thể không cần cái này.”
Có thể khiến làn da trở nên tốt hơn, còn thơm, nhất định không rẻ.
Lý Sảng giống như biết cô suy nghĩ cái gì, rất thoải mái mà nói: “Ai da, em cứ yên tâm đi, với tiền lương và trợ cấp hiện tại của Thị Hoài Minh, chút đồ này anh ta vẫn mua nổi. Phụ nữ thì phải trang điểm xinh đẹp thơm tho, hiểu hay không?”
Trân Trân đương nhiên biết phụ nữ càng đẹp sẽ càng tốt, ví dụ như cô cũng thích khăn lụa đỏ mà Thị Hoài Minh tặng cô.
Nhưng loại xinh đẹp như Lý Sảng nói, trước kia cô ngay cả ảo tưởng cũng không ảo tưởng ra được.
Thấy Trân Trân không nói lời nào, Lý Sảng xem như biết vì sao Thị Hoài Minh lại kêu cô ấy đưa Trân Trân đi mua đồ.
Rất nhiều thứ đừng nói Thị Hoài Minh không biết, ngay cả bản thân Lâm Trân Trân cũng không biết.
Nếu không biết, Lý Sảng đơn giản cũng không hỏi nhiều như vậy nữa.
Cô ấy lấy một loại kem bảo vệ da từ trên quầy hàng, cầm hai lọ, mình và Trân Trân mỗi người một lọ, trả tiền mua, để vào trong túi, dẫn Trân Trân tiếp tục đi dạo quầy tiếp theo.
Trân Trân nghĩ đến vừa rồi cô ấy gọi mình, bớt thời giờ giải thích: “Em tên Lâm Trân Trân, không phải Tiểu Miên Hoa.”
Lý Sảng nhìn về phía cô cười rộ lên: “Chị biết, chị lấy biệt danh cho em, dễ nghe không?”
A…
Trân Trân cũng không nói cái gì nữa.
Tiểu Miên Hoa thì Tiểu Miên Hoa đi.
Mua xong kem bảo vệ da, Lý Sảng lại dẫn Trân Trân mua một ít đồ dùng của con gái khác.
Có một số thứ cô ấy cũng cần, sẽ lấy hai phần.
Mua băng vệ sinh xong, Lý Sảng đóng gói giấy vàng để vào trong túi, nhỏ giọng hỏi Trân Trân: “Em biết băng vệ sinh là cái gì không?”
Trân Trân lắc đầu với cô: “Ở nông thôn chưa từng nghe nói.”
Lý Sảng cười, giọng nói càng nhỏ: “Dùng khi tới ngày kia, sau này chị sẽ dạy cho em.”
Trân Trân hiểu rõ, giọng nói cũng đè xuống: “Dạ, vâng.”
Đi dạo một vòng, trong túi Lý Sảng đã nhét đầy đồ.
Cô ấy nhìn chủ cửa hàng một hồi, nhớ tới cái gì, lại đưa Trân Trân đi tới quầy bán vải, kéo Trân Trân chọn lựa vải dệt, mua cho Trân Trân vải làm hai bộ quần áo.
Lý Sảng cầm vải dệt so trước người Trân Trân: “Hiện tại cũng sắp đến mùa lạnh rồi, mua vải bố xong lát nữa dẫn em tới tiệm may, một tấm làm quần áo xuân thu, quần dài áo dài, màu hoa lam này em mặc rất đẹp, lát nữa làm một bộ Bulagi cho em.”
Trân Trân tò mò cũng hỏi: “Chị dâu, Bulagi là cái gì?”
Lý Sảng giải thích với cô: “Váy, váy liền áo, tiếng Nga dịch âm lại.”
Trân Trân cũng không hiểu cái gì là dịch âm, nhưng không hỏi tiếp nữa.
Sau khi chọn vải xong, tay Lý Sảng chỉ vải dệt nói với người bán hàng: “Lấy bốn thước này, cái này ba thước, cái này bảy thước.”
Sau khi thanh toán tiền và phiếu vài, Lý Sảng lấy vải rồi xoay người nói: “Đi thôi, dẫn em đi tiệm may.”
Trong tay Trân Trân xách túi Lý Sảng, cũng không cướp vải dệt nữa.
Cô hoàn toàn không quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, cho nên vẫn đi theo Lý Sảng, Lý Sảng dẫn cô đến nơi nào thì cô đến nơi đó.
Tới tiệm may, tất cả cũng đều nghe theo Lý Sảng.
Lý Sảng kêu thợ may lấy số đo của Trân Trân, lại nói với thợ may làm quần áo kiểu dáng gì.
Nhìn Lý Sảng làm việc nói chuyện đều rất lanh lẹ, trong đầu Trân Trân chỉ có bốn chữ —— chị thật lợi hại.
Tuy rằng cô không có gì lợi hại, trước khi gả chồng thì ở nhà mẹ đẻ dựa vào cha mẹ và anh cả, anh hai che chở, sau khi gả chồng lại được mẹ chồng và anh chồng, chị dâu che chở, nhưng cô lại rất thích người lợi hại.
Không chỉ rất thích, cũng cực kỳ hâm mộ.
Nhìn thấy ánh mắt Trân Trân nhìn mình, Lý Sảng không nhịn được cười hỏi: “Em nhìn chị như vậy làm gì?”
Trân Trân cười nói: “Chị dâu thật xinh đẹp.”
Lý Sảng được cô khen vui đến nở hoa, cũng không khiêm tốn: “Em rất có ánh mắt.”
Sau khi rời khỏi tiệm may, hai người cũng coi như là càng thêm quen biết.
Lý Sảng lại nói với Trân Trân: “Chúng ta là hàng xóm, Hà Thạc nhà chị và Thị Hoài Minh nhà em vừa là chiến hữu, vừa là bạn học, quan hệ rất tốt, sau này có chuyện gì thì em trực tiếp tìm chị là được, có thể giúp thì chị sẽ giúp em.”
Trân Trân không phân biệt rạch ròi nữa, nói câu vâng: “Cảm ơn chị dâu.”
Lúc hai người trò chuyện về đến nhà, Thị Hoài Minh và Hà Thạc đã tan học quay lại.
Hai người đàn ông cũng đều nấu xong cơm tối rồi, đang trò chuyện nhàn nhã ở bên ngoài, chờ Lý Sảng và Trân Trân trở về ăn cơm.
Lý Sảng nhìn mặt cô: “Vậy làn da em không tồi, dùng cái này sẽ trở nên tốt hơn, hơn nữa còn thơm.”
Nói xong chuyển mắt nhìn lên quầy: “Những thứ trên quầy này, em muốn cái nào?”
Nhãn hiệu không giống nhau, hình dáng chai cũng không giống nhau.
Đối với cái này, Trân Trân không thể chọn, đành phải ăn ngay nói thật: “Em không hiểu lắm, thật ra em có thể không cần cái này.”
Có thể khiến làn da trở nên tốt hơn, còn thơm, nhất định không rẻ.
Lý Sảng giống như biết cô suy nghĩ cái gì, rất thoải mái mà nói: “Ai da, em cứ yên tâm đi, với tiền lương và trợ cấp hiện tại của Thị Hoài Minh, chút đồ này anh ta vẫn mua nổi. Phụ nữ thì phải trang điểm xinh đẹp thơm tho, hiểu hay không?”
Trân Trân đương nhiên biết phụ nữ càng đẹp sẽ càng tốt, ví dụ như cô cũng thích khăn lụa đỏ mà Thị Hoài Minh tặng cô.
Nhưng loại xinh đẹp như Lý Sảng nói, trước kia cô ngay cả ảo tưởng cũng không ảo tưởng ra được.
Thấy Trân Trân không nói lời nào, Lý Sảng xem như biết vì sao Thị Hoài Minh lại kêu cô ấy đưa Trân Trân đi mua đồ.
Rất nhiều thứ đừng nói Thị Hoài Minh không biết, ngay cả bản thân Lâm Trân Trân cũng không biết.
Nếu không biết, Lý Sảng đơn giản cũng không hỏi nhiều như vậy nữa.
Cô ấy lấy một loại kem bảo vệ da từ trên quầy hàng, cầm hai lọ, mình và Trân Trân mỗi người một lọ, trả tiền mua, để vào trong túi, dẫn Trân Trân tiếp tục đi dạo quầy tiếp theo.
Trân Trân nghĩ đến vừa rồi cô ấy gọi mình, bớt thời giờ giải thích: “Em tên Lâm Trân Trân, không phải Tiểu Miên Hoa.”
Lý Sảng nhìn về phía cô cười rộ lên: “Chị biết, chị lấy biệt danh cho em, dễ nghe không?”
A…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trân Trân cũng không nói cái gì nữa.
Tiểu Miên Hoa thì Tiểu Miên Hoa đi.
Mua xong kem bảo vệ da, Lý Sảng lại dẫn Trân Trân mua một ít đồ dùng của con gái khác.
Có một số thứ cô ấy cũng cần, sẽ lấy hai phần.
Mua băng vệ sinh xong, Lý Sảng đóng gói giấy vàng để vào trong túi, nhỏ giọng hỏi Trân Trân: “Em biết băng vệ sinh là cái gì không?”
Trân Trân lắc đầu với cô: “Ở nông thôn chưa từng nghe nói.”
Lý Sảng cười, giọng nói càng nhỏ: “Dùng khi tới ngày kia, sau này chị sẽ dạy cho em.”
Trân Trân hiểu rõ, giọng nói cũng đè xuống: “Dạ, vâng.”
Đi dạo một vòng, trong túi Lý Sảng đã nhét đầy đồ.
Cô ấy nhìn chủ cửa hàng một hồi, nhớ tới cái gì, lại đưa Trân Trân đi tới quầy bán vải, kéo Trân Trân chọn lựa vải dệt, mua cho Trân Trân vải làm hai bộ quần áo.
Lý Sảng cầm vải dệt so trước người Trân Trân: “Hiện tại cũng sắp đến mùa lạnh rồi, mua vải bố xong lát nữa dẫn em tới tiệm may, một tấm làm quần áo xuân thu, quần dài áo dài, màu hoa lam này em mặc rất đẹp, lát nữa làm một bộ Bulagi cho em.”
Trân Trân tò mò cũng hỏi: “Chị dâu, Bulagi là cái gì?”
Lý Sảng giải thích với cô: “Váy, váy liền áo, tiếng Nga dịch âm lại.”
Trân Trân cũng không hiểu cái gì là dịch âm, nhưng không hỏi tiếp nữa.
Sau khi chọn vải xong, tay Lý Sảng chỉ vải dệt nói với người bán hàng: “Lấy bốn thước này, cái này ba thước, cái này bảy thước.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi thanh toán tiền và phiếu vài, Lý Sảng lấy vải rồi xoay người nói: “Đi thôi, dẫn em đi tiệm may.”
Trong tay Trân Trân xách túi Lý Sảng, cũng không cướp vải dệt nữa.
Cô hoàn toàn không quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, cho nên vẫn đi theo Lý Sảng, Lý Sảng dẫn cô đến nơi nào thì cô đến nơi đó.
Tới tiệm may, tất cả cũng đều nghe theo Lý Sảng.
Lý Sảng kêu thợ may lấy số đo của Trân Trân, lại nói với thợ may làm quần áo kiểu dáng gì.
Nhìn Lý Sảng làm việc nói chuyện đều rất lanh lẹ, trong đầu Trân Trân chỉ có bốn chữ —— chị thật lợi hại.
Tuy rằng cô không có gì lợi hại, trước khi gả chồng thì ở nhà mẹ đẻ dựa vào cha mẹ và anh cả, anh hai che chở, sau khi gả chồng lại được mẹ chồng và anh chồng, chị dâu che chở, nhưng cô lại rất thích người lợi hại.
Không chỉ rất thích, cũng cực kỳ hâm mộ.
Nhìn thấy ánh mắt Trân Trân nhìn mình, Lý Sảng không nhịn được cười hỏi: “Em nhìn chị như vậy làm gì?”
Trân Trân cười nói: “Chị dâu thật xinh đẹp.”
Lý Sảng được cô khen vui đến nở hoa, cũng không khiêm tốn: “Em rất có ánh mắt.”
Sau khi rời khỏi tiệm may, hai người cũng coi như là càng thêm quen biết.
Lý Sảng lại nói với Trân Trân: “Chúng ta là hàng xóm, Hà Thạc nhà chị và Thị Hoài Minh nhà em vừa là chiến hữu, vừa là bạn học, quan hệ rất tốt, sau này có chuyện gì thì em trực tiếp tìm chị là được, có thể giúp thì chị sẽ giúp em.”
Trân Trân không phân biệt rạch ròi nữa, nói câu vâng: “Cảm ơn chị dâu.”
Lúc hai người trò chuyện về đến nhà, Thị Hoài Minh và Hà Thạc đã tan học quay lại.
Hai người đàn ông cũng đều nấu xong cơm tối rồi, đang trò chuyện nhàn nhã ở bên ngoài, chờ Lý Sảng và Trân Trân trở về ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro