[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Cùng Nhau Tiến...
Thư Thư Thư
2024-08-22 11:43:27
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Ly hôn?" Thị Hoài Minh nhìn cô: “Anh từng nói muốn ly hôn với em khi nào?"
Quả là anh chưa từng nói.
Trân Trân hơi cắn cắn môi, không nói gì cả.
Thị Hoài Minh suy đoán tâm tư của cô: “Em muốn ly hôn với anh à?"
Cô?
Trân Trân ngây người trong chốc lát, rồi vội vàng lắc đầu: “Không... Không muốn..."
Thị Hoài Minh lại nhìn cô một lúc, trầm ngâm suy nghĩ nói: "Nếu anh đã đồng ý kết hôn với em, anh sẽ không tùy tùy tiện tiện ly hôn với em, tuy anh không học hành nhiều, nhưng vẫn biết hai chữ trách nhiệm viết như thế nào. Anh chia phòng ngủ với em, cũng là chịu trách nhiệm với em, anh không muốn lúc không có tình cảm làm..."
Thị Hoài Minh đột nhiên ngừng nói.
Trân Trân đỏ bừng mặt lên.
Thị Hoài Minh thoạt nhìn khá là bình tĩnh, anh lại tiếp tục nói: "Tương lai chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, cứ sống chung trước đã, tình cảm dần bồi dưỡng cũng được, ở cùng nhau rồi sẽ có tình cảm với nhau, em cảm thấy thế nào?"
Cô cảm thấy thế nào?
Trân Trân gật đầu thật mạnh, nhỏ giọng nói: "Em nghĩ anh nói đúng."
Thị Hoài Minh tiếp tục giải thích dụng ý của mình: "Anh muốn dạy em học chữ, một mặt là muốn giúp em tiến bộ, mặt khác cũng là để bồi dưỡng tình cảm giữa chúng ta. Cũng không phải là anh chê em không biết chữ đâu, chỉ là anh nghĩ đọc sách biết chữ vẫn tốt hơn là không biết, em thấy thế nào?"
Trân Trân tiếp tục gật đầu: “Em nghĩ những lời anh nói đều đúng cả."
Nói vậy là xong rồi.
Thị Hoài Minh đẩy toàn bộ sách giáo khoa tới trước mặt Trân Trân: “Hôm nay em nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu." Trân Trân lại gật đầu, cô ôm hết toàn bộ sách giáo khoa vào trong lòng.
Chờ hai vợ chồng nói chuyện xong, cô ôm sách chuẩn bị trở về phòng của mình.
Chợt nhớ tới điều gì đó, đi được mấy bước cô ngoái đầu lại, nhìn Thị Hoài Minh nói: "Mẹ dặn em tới đây thì viết thư về nhà, báo tin bình an cho người trong nhà." Thị Hoài Minh đứng dậy từ chỗ ngồi: “Ừ, anh đã gửi thư về rồi."
Được rồi được rồi, giờ đúng là không còn chuyện gì nữa.
Trân Trân ôm sách trở về phòng, sau khi đi vào, cô đặt sách giáo khoa lên bàn sách, lại quay lại phía cửa đóng cửa phòng lại.
Chờ đóng cửa phòng xong, cô cắn cắn môi ngồi xuống bên cạnh bàn sách.
Cắn môi cũng vô dụng, cô không thể nào đè nén được niềm vui trong lòng mình, không bao lâu sau, cô nâng tay lên che kín mặt, che kín mặt cũng không thể giấu được nụ cười chưa thu hồi trên môi.
Nếu Thị Hoài Minh không ly hôn với cô, vậy cô nhất định sẽ nỗ lực làm việc.
Nếu anh đã sẵn lòng bỏ thời gian ra dạy cô, vậy cô phải cố gắng học kiến thức học văn hóa, cố gắng thay đổi bản thân, cố gắng để xứng với anh.
Cô muốn cùng tiến bộ với anh.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Trân Trân yên tĩnh nằm trên giường.
Với nụ cười vẫn nở trên môi, cô chậm rãi chớp mắt nhìn lên mái nhà tối đen.
Cô thì thầm trong lòng nói: “Mẹ, hôm nay con rất vui, sau này sẽ cùng với anh ba về thăm mẹ.”
Mặc dù buổi chiều đã ngủ nửa ngày, nhưng vẫn chưa ngủ đủ.
Trân Trân vui vẻ nằm trên giường một lúc rồi lại ngủ thiếp đi.
Thị Hoài Minh không ngủ sớm đến vậy.
Anh ở trong phòng đọc sách một chút, liếc nhìn thời gian đã tới giờ, đặt sách xuống nằm một lát.
Đi đến nhà bên cạnh gõ cửa.
Đợi cửa mở ra, Hà Thạch chậm chạp di chuyển, nghi ngờ hỏi: “Làm sao thế?”
Đã nửa đêm thế này, vợ anh ta lần đầu tiên đến đây, không ở nhà thân mật đi, đến gõ cửa nhà anh làm gì.
Thị Hoài Minh nói: “Có chuyện muốn nhờ anh giúp đây.”
Hà Thạch cũng muốn ra ngoài cho thong thả, bèn đi ra ngoài cùng Thị Hoài Minh.
Hai người ở một góc khuất hút thuốc, Hà Thạch hỏi Thị Hoài Minh: “Có chuyện gì thế? Nói đi.”
Thị Hoài Minh ung dung kẹp điếu thuốc giữa ngón tay: “Nói chính xác hơn, là tìm vợ anh có chuyện nhờ giúp. ”
Hà Thạch hít một hơi thuốc: “Nói đi.”
Thị Hoài Minh: “Những món đồ bình thường trong nhà tôi đều chuẩn bị rồi, nhưng nữ đồng chí khác với nam đồng chí, chắc chắn sẽ có thứ gì đó mà tôi không nghĩ đến, thế nên muốn tìm vợ anh giúp đỡ, đưa vợ tôi đi mua đồ.”
“Được thôi.” Hà Thạch chỉ đơn giản đồng ý.
Thị Hoài Minh: “Hay là tôi đích thân nói với vợ anh?”
Hà Thạch cười một lát: “Không cần đâu, có chút chuyện nhỏ này cô ấy có thể không giúp à?”
Mặc dù không cần anh nói, nhưng Thị Hoài Minh cũng giao tiền và vé cho Hà Thạch
Hà Thạch nhận tiền và vé liền đút vào túi, cười đáp: “Được rồi, hôm nay là ngày đầu tiên vợ cậu đến, chắc hai người có nhiều chuyện để tâm sự lắm, tôi cũng không can dự để cậu về ở bên vợ.”
Nói xong liền nhanh chóng hút hết điếu thuốc trên tay.
Thị Hoài Minh không nói gì cả, cùng với anh ấy hút hết điếu thuốc.
Hút xong cả hai cùng trở về, nhà ai về nhà người nấy.
"Ly hôn?" Thị Hoài Minh nhìn cô: “Anh từng nói muốn ly hôn với em khi nào?"
Quả là anh chưa từng nói.
Trân Trân hơi cắn cắn môi, không nói gì cả.
Thị Hoài Minh suy đoán tâm tư của cô: “Em muốn ly hôn với anh à?"
Cô?
Trân Trân ngây người trong chốc lát, rồi vội vàng lắc đầu: “Không... Không muốn..."
Thị Hoài Minh lại nhìn cô một lúc, trầm ngâm suy nghĩ nói: "Nếu anh đã đồng ý kết hôn với em, anh sẽ không tùy tùy tiện tiện ly hôn với em, tuy anh không học hành nhiều, nhưng vẫn biết hai chữ trách nhiệm viết như thế nào. Anh chia phòng ngủ với em, cũng là chịu trách nhiệm với em, anh không muốn lúc không có tình cảm làm..."
Thị Hoài Minh đột nhiên ngừng nói.
Trân Trân đỏ bừng mặt lên.
Thị Hoài Minh thoạt nhìn khá là bình tĩnh, anh lại tiếp tục nói: "Tương lai chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian, cứ sống chung trước đã, tình cảm dần bồi dưỡng cũng được, ở cùng nhau rồi sẽ có tình cảm với nhau, em cảm thấy thế nào?"
Cô cảm thấy thế nào?
Trân Trân gật đầu thật mạnh, nhỏ giọng nói: "Em nghĩ anh nói đúng."
Thị Hoài Minh tiếp tục giải thích dụng ý của mình: "Anh muốn dạy em học chữ, một mặt là muốn giúp em tiến bộ, mặt khác cũng là để bồi dưỡng tình cảm giữa chúng ta. Cũng không phải là anh chê em không biết chữ đâu, chỉ là anh nghĩ đọc sách biết chữ vẫn tốt hơn là không biết, em thấy thế nào?"
Trân Trân tiếp tục gật đầu: “Em nghĩ những lời anh nói đều đúng cả."
Nói vậy là xong rồi.
Thị Hoài Minh đẩy toàn bộ sách giáo khoa tới trước mặt Trân Trân: “Hôm nay em nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu." Trân Trân lại gật đầu, cô ôm hết toàn bộ sách giáo khoa vào trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ hai vợ chồng nói chuyện xong, cô ôm sách chuẩn bị trở về phòng của mình.
Chợt nhớ tới điều gì đó, đi được mấy bước cô ngoái đầu lại, nhìn Thị Hoài Minh nói: "Mẹ dặn em tới đây thì viết thư về nhà, báo tin bình an cho người trong nhà." Thị Hoài Minh đứng dậy từ chỗ ngồi: “Ừ, anh đã gửi thư về rồi."
Được rồi được rồi, giờ đúng là không còn chuyện gì nữa.
Trân Trân ôm sách trở về phòng, sau khi đi vào, cô đặt sách giáo khoa lên bàn sách, lại quay lại phía cửa đóng cửa phòng lại.
Chờ đóng cửa phòng xong, cô cắn cắn môi ngồi xuống bên cạnh bàn sách.
Cắn môi cũng vô dụng, cô không thể nào đè nén được niềm vui trong lòng mình, không bao lâu sau, cô nâng tay lên che kín mặt, che kín mặt cũng không thể giấu được nụ cười chưa thu hồi trên môi.
Nếu Thị Hoài Minh không ly hôn với cô, vậy cô nhất định sẽ nỗ lực làm việc.
Nếu anh đã sẵn lòng bỏ thời gian ra dạy cô, vậy cô phải cố gắng học kiến thức học văn hóa, cố gắng thay đổi bản thân, cố gắng để xứng với anh.
Cô muốn cùng tiến bộ với anh.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Trân Trân yên tĩnh nằm trên giường.
Với nụ cười vẫn nở trên môi, cô chậm rãi chớp mắt nhìn lên mái nhà tối đen.
Cô thì thầm trong lòng nói: “Mẹ, hôm nay con rất vui, sau này sẽ cùng với anh ba về thăm mẹ.”
Mặc dù buổi chiều đã ngủ nửa ngày, nhưng vẫn chưa ngủ đủ.
Trân Trân vui vẻ nằm trên giường một lúc rồi lại ngủ thiếp đi.
Thị Hoài Minh không ngủ sớm đến vậy.
Anh ở trong phòng đọc sách một chút, liếc nhìn thời gian đã tới giờ, đặt sách xuống nằm một lát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi đến nhà bên cạnh gõ cửa.
Đợi cửa mở ra, Hà Thạch chậm chạp di chuyển, nghi ngờ hỏi: “Làm sao thế?”
Đã nửa đêm thế này, vợ anh ta lần đầu tiên đến đây, không ở nhà thân mật đi, đến gõ cửa nhà anh làm gì.
Thị Hoài Minh nói: “Có chuyện muốn nhờ anh giúp đây.”
Hà Thạch cũng muốn ra ngoài cho thong thả, bèn đi ra ngoài cùng Thị Hoài Minh.
Hai người ở một góc khuất hút thuốc, Hà Thạch hỏi Thị Hoài Minh: “Có chuyện gì thế? Nói đi.”
Thị Hoài Minh ung dung kẹp điếu thuốc giữa ngón tay: “Nói chính xác hơn, là tìm vợ anh có chuyện nhờ giúp. ”
Hà Thạch hít một hơi thuốc: “Nói đi.”
Thị Hoài Minh: “Những món đồ bình thường trong nhà tôi đều chuẩn bị rồi, nhưng nữ đồng chí khác với nam đồng chí, chắc chắn sẽ có thứ gì đó mà tôi không nghĩ đến, thế nên muốn tìm vợ anh giúp đỡ, đưa vợ tôi đi mua đồ.”
“Được thôi.” Hà Thạch chỉ đơn giản đồng ý.
Thị Hoài Minh: “Hay là tôi đích thân nói với vợ anh?”
Hà Thạch cười một lát: “Không cần đâu, có chút chuyện nhỏ này cô ấy có thể không giúp à?”
Mặc dù không cần anh nói, nhưng Thị Hoài Minh cũng giao tiền và vé cho Hà Thạch
Hà Thạch nhận tiền và vé liền đút vào túi, cười đáp: “Được rồi, hôm nay là ngày đầu tiên vợ cậu đến, chắc hai người có nhiều chuyện để tâm sự lắm, tôi cũng không can dự để cậu về ở bên vợ.”
Nói xong liền nhanh chóng hút hết điếu thuốc trên tay.
Thị Hoài Minh không nói gì cả, cùng với anh ấy hút hết điếu thuốc.
Hút xong cả hai cùng trở về, nhà ai về nhà người nấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro