[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Đồ Đại Ngốc. (1...
Thư Thư Thư
2024-08-22 11:43:27
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hà Thạch vào phòng rửa tay để đánh răng, đến phòng móc ra tiền và vé, lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Vợ anh là Lý Sảng liền hỏi: “Thị Hoài Minh tìm anh làm gì?”
Hà Thạch lấy tiền và vé ra nói: “Muốn làm phiền em giúp một chuyện, đưa vợ cậu ta đi mua những đồ dùng nữ đồng chí cần thiết. ”
Vợ sao?
Lý Sảng trở nên hứng thú: “Vợ của Thị Hoài Minh đến rồi sao?”
Hà Thạch lên tiếng vươn vai thả lỏng: “Đúng vậy, buổi trưa ngày mai sẽ đến.”
Lý Sảng duỗi tay vỗ vai anh: “Sao anh không nói cho em biết?”
Hà Thạch: “Nhiều chuyện quá, không nhớ ra được.”
Lý Sảng vui mừng: “Vợ cậu ta như thế nào đó?”
Hà Thạch dựa vào đầu giường nhắm mắt nói: “Chưa nhìn thấy, lão Chu thấy rồi, nói rằng cũng xinh đẹp lắm.”
Lý Sảng cười: “Cho dù có xinh đẹp cỡ nào thì cũng rất nghèo.”
Nói xong liền hít một hơi: “Con người Thị Hoài Minh cũng không tệ, nhưng thật đáng tiếc mà. Nếu như không phải cậu ta có vợ ở quê rồi, thì em vốn dĩ cũng muốn giới thiệu người yêu cho cậu ấy. ”
Hà Thạch vẫn nhắm mắt nói: “Đừng nói chuyện tào lao nữa.”
Liếc nhìn đã thấy Hà Thạch ngủ thiếp đi.
Lý Sảng cũng không tiếp tục nói, tắt đèn đi ngủ.
***
Ngủ nửa ngày lại cộng thêm một đêm, Trân Trân đã giảm bớt mệt mỏi.
Buổi sáng thức dậy tinh thần sảng khoái, cô rửa mặt xong định đến phòng bếp nấu cơm, nhưng tiến vào xem một vòng, thì chẳng thấy mì gạo gì cả. Hơn nữa cho dù có mì gạo, đại khái cô cũng không biết nấu.
Trong phòng bếp không có bếp củi, cô nhìn cả nửa ngày trong lòng chỉ có mơ màng.
Ngay lúc đang mờ mịt, nghe thấy tiếng đóng mở cửa.
Trân Trân đi ra ngoài, chỉ thấy Thị Hoài Minh trở về từ bên ngoài, trông dáng vẻ thì có lẽ vừa tập thể dục xong
Ngay lúc Thị Hoài Minh định đến bồn rửa tay, Trân Trân lên tiếng hỏi anh: “Cái đó...làm sao để nấu cơm thế?”
Thị Hoài Minh đáp: “Đi nhà ăn ăn thôi.”
Anh không định bảo cô nấu cơm, thế nên cũng không chuẩn bị gạo hay gia vị gì cả.
Trân Trân cũng không hỏi nhiều, gật đầu với anh.
Ngồi trên bàn đợi anh rửa mặt xong, đi cùng anh đến nhà ăn.
Mặc dù sau khi ra ngoài cô có hơi căng thẳng, nhưng cũng không ngơ ngác như hôm qua, còn đắc ý nhớ đường lại.
Vào nhà ăn, Thị Hoài Minh lấy cơm ở quầy cơm, Trân Trân ở bên cạnh cũng âm thầm học lỏm.
Lấy cơm xong chuẩn bị xoay người ngồi xuống, đột nhiên lại chạm mặt với Lý Sảng cũng đang tới lấy cơm.
Tối qua Lý Sảng còn nói về chuyện của Thị Hoài Minh và Trân Trân, không ngờ đến sáng sớm ra đã trông thấy họ.
Ánh mắt cô nhanh chóng quét toàn thân Trân Trân, sau đó cười chào hỏi với Thị Hoài Minh: “Đoàn trưởng Thị, xin chào.”
Thị Hoài Minh cũng đáp lại tiếng “chào”, giới thiệu với Lý Sảng: “Đây là vợ tôi, Lâm Trân Trân, sau này xin hãy quan tâm đến cô ấy.”
Sau đó lại giới thiệu Trân Trân cho Lý Sảng: “Trân Trân, đây là hàng xóm của chúng ta, em gọi chị dâu là được.”
Trân Trân còn chưa lên tiếng, Lý Sảng đã cười nói trước: “Tôi là Lý Sảng.”
Trân Trân bén khách sáo nói một câu: “Xin chào chị dâu.”
Từ khi bắt đầu cuộc chào hỏi giữa Lý Sảng và Thị Hoài Minh, Trân Trân đã chú ý đến Lý Sảng rồi.
Quần áo cô mặc rất xa lạ, với đôi giày da màu đen trên chân, tóc cô xoăn.
Lý Sảng tên như con người, nói lời rất nhanh nhẹn thẳng thắn: “Chiều hôm nay tôi cũng có thời gian, cũng đang định mua chút đồ, đến lúc đó tôi đến tìm cô nhé.”
Trân Trân không biết cô đang nói gì, xoay đầu nhìn về phía Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh lên tiếng thay Trân Trân: “Vậy thì làm phiền chị rồi.”
Lý Sảng cũng không nán lại lâu: “Đi ăn cơm đi, tôi cũng đi lấy cơm đây.”
Thị Hoài Minh đưa Trân Trân ngồi xuống bàn, Lý Sảng đến quầy lấy cơm.
Trân Trân cầm màn thầu lên hỏi Thị Hoài Minh: “Buổi chiều tìm em làm gì?”
Thị Hoài Minh nói: “Anh bảo chị ấy chiều đưa em đi mua đồ.”
Trân Trân cắn một miếng màn thầu: “Em cũng không thiếu.”
Thị Hoài Minh: “Đi xem thử thôi.”
Nếu Thị Hoài Minh đã nói như thế, Trân Trân cũng không từ chối nữa.
Cô gật gật, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.
Lý Sảng lấy xong cơm liền trở về, còn chào bọn họ một tiếng.
Trân Trân nở nụ cười nhìn Lý Sảng lướt qua, trong đầu xuất hiện cả đống từ——cao ráo, xinh đẹp, hoạt bát, hào phóng, sảng khoái.
Trong ánh mắt, Trân Trân cảm thấy ngưỡng mộ và yêu thích.
Thị Hoài Minh nói: “Chị ấy là người bản địa, chồng của chị ấy cũng là người bản địa, tên là Hà Thạch.”
Trân Trân gật đầu: “Vâng.”
Đều là người thành phố.
***
Lý Sảng lấy cơm về nhà, Hà Thạch và con trai đã rửa mặt xong xuôi.
Lấy hộp cơm bày ra, Lý Sảng nói với Hà Thạch: “Em thấy vợ của Thị Hoài Minh rồi.”
Hà Thạch cầm màn thầu: “Thấy thế nào?”
Lý Sảng ngồi xuống bàn, nở nụ cười: “Không thế nào cả.”
Hà Thạch: “Không thế nào là thế nào?”
Lý Sảng cầm màn thầu cắn một miếng, nghĩ ngợi một lát rồi lên tiếng: “Giống một bông hoa nhỏ vậy đấy.”
Hà Thạch vào phòng rửa tay để đánh răng, đến phòng móc ra tiền và vé, lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Vợ anh là Lý Sảng liền hỏi: “Thị Hoài Minh tìm anh làm gì?”
Hà Thạch lấy tiền và vé ra nói: “Muốn làm phiền em giúp một chuyện, đưa vợ cậu ta đi mua những đồ dùng nữ đồng chí cần thiết. ”
Vợ sao?
Lý Sảng trở nên hứng thú: “Vợ của Thị Hoài Minh đến rồi sao?”
Hà Thạch lên tiếng vươn vai thả lỏng: “Đúng vậy, buổi trưa ngày mai sẽ đến.”
Lý Sảng duỗi tay vỗ vai anh: “Sao anh không nói cho em biết?”
Hà Thạch: “Nhiều chuyện quá, không nhớ ra được.”
Lý Sảng vui mừng: “Vợ cậu ta như thế nào đó?”
Hà Thạch dựa vào đầu giường nhắm mắt nói: “Chưa nhìn thấy, lão Chu thấy rồi, nói rằng cũng xinh đẹp lắm.”
Lý Sảng cười: “Cho dù có xinh đẹp cỡ nào thì cũng rất nghèo.”
Nói xong liền hít một hơi: “Con người Thị Hoài Minh cũng không tệ, nhưng thật đáng tiếc mà. Nếu như không phải cậu ta có vợ ở quê rồi, thì em vốn dĩ cũng muốn giới thiệu người yêu cho cậu ấy. ”
Hà Thạch vẫn nhắm mắt nói: “Đừng nói chuyện tào lao nữa.”
Liếc nhìn đã thấy Hà Thạch ngủ thiếp đi.
Lý Sảng cũng không tiếp tục nói, tắt đèn đi ngủ.
***
Ngủ nửa ngày lại cộng thêm một đêm, Trân Trân đã giảm bớt mệt mỏi.
Buổi sáng thức dậy tinh thần sảng khoái, cô rửa mặt xong định đến phòng bếp nấu cơm, nhưng tiến vào xem một vòng, thì chẳng thấy mì gạo gì cả. Hơn nữa cho dù có mì gạo, đại khái cô cũng không biết nấu.
Trong phòng bếp không có bếp củi, cô nhìn cả nửa ngày trong lòng chỉ có mơ màng.
Ngay lúc đang mờ mịt, nghe thấy tiếng đóng mở cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trân Trân đi ra ngoài, chỉ thấy Thị Hoài Minh trở về từ bên ngoài, trông dáng vẻ thì có lẽ vừa tập thể dục xong
Ngay lúc Thị Hoài Minh định đến bồn rửa tay, Trân Trân lên tiếng hỏi anh: “Cái đó...làm sao để nấu cơm thế?”
Thị Hoài Minh đáp: “Đi nhà ăn ăn thôi.”
Anh không định bảo cô nấu cơm, thế nên cũng không chuẩn bị gạo hay gia vị gì cả.
Trân Trân cũng không hỏi nhiều, gật đầu với anh.
Ngồi trên bàn đợi anh rửa mặt xong, đi cùng anh đến nhà ăn.
Mặc dù sau khi ra ngoài cô có hơi căng thẳng, nhưng cũng không ngơ ngác như hôm qua, còn đắc ý nhớ đường lại.
Vào nhà ăn, Thị Hoài Minh lấy cơm ở quầy cơm, Trân Trân ở bên cạnh cũng âm thầm học lỏm.
Lấy cơm xong chuẩn bị xoay người ngồi xuống, đột nhiên lại chạm mặt với Lý Sảng cũng đang tới lấy cơm.
Tối qua Lý Sảng còn nói về chuyện của Thị Hoài Minh và Trân Trân, không ngờ đến sáng sớm ra đã trông thấy họ.
Ánh mắt cô nhanh chóng quét toàn thân Trân Trân, sau đó cười chào hỏi với Thị Hoài Minh: “Đoàn trưởng Thị, xin chào.”
Thị Hoài Minh cũng đáp lại tiếng “chào”, giới thiệu với Lý Sảng: “Đây là vợ tôi, Lâm Trân Trân, sau này xin hãy quan tâm đến cô ấy.”
Sau đó lại giới thiệu Trân Trân cho Lý Sảng: “Trân Trân, đây là hàng xóm của chúng ta, em gọi chị dâu là được.”
Trân Trân còn chưa lên tiếng, Lý Sảng đã cười nói trước: “Tôi là Lý Sảng.”
Trân Trân bén khách sáo nói một câu: “Xin chào chị dâu.”
Từ khi bắt đầu cuộc chào hỏi giữa Lý Sảng và Thị Hoài Minh, Trân Trân đã chú ý đến Lý Sảng rồi.
Quần áo cô mặc rất xa lạ, với đôi giày da màu đen trên chân, tóc cô xoăn.
Lý Sảng tên như con người, nói lời rất nhanh nhẹn thẳng thắn: “Chiều hôm nay tôi cũng có thời gian, cũng đang định mua chút đồ, đến lúc đó tôi đến tìm cô nhé.”
Trân Trân không biết cô đang nói gì, xoay đầu nhìn về phía Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh lên tiếng thay Trân Trân: “Vậy thì làm phiền chị rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Sảng cũng không nán lại lâu: “Đi ăn cơm đi, tôi cũng đi lấy cơm đây.”
Thị Hoài Minh đưa Trân Trân ngồi xuống bàn, Lý Sảng đến quầy lấy cơm.
Trân Trân cầm màn thầu lên hỏi Thị Hoài Minh: “Buổi chiều tìm em làm gì?”
Thị Hoài Minh nói: “Anh bảo chị ấy chiều đưa em đi mua đồ.”
Trân Trân cắn một miếng màn thầu: “Em cũng không thiếu.”
Thị Hoài Minh: “Đi xem thử thôi.”
Nếu Thị Hoài Minh đã nói như thế, Trân Trân cũng không từ chối nữa.
Cô gật gật, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.
Lý Sảng lấy xong cơm liền trở về, còn chào bọn họ một tiếng.
Trân Trân nở nụ cười nhìn Lý Sảng lướt qua, trong đầu xuất hiện cả đống từ——cao ráo, xinh đẹp, hoạt bát, hào phóng, sảng khoái.
Trong ánh mắt, Trân Trân cảm thấy ngưỡng mộ và yêu thích.
Thị Hoài Minh nói: “Chị ấy là người bản địa, chồng của chị ấy cũng là người bản địa, tên là Hà Thạch.”
Trân Trân gật đầu: “Vâng.”
Đều là người thành phố.
***
Lý Sảng lấy cơm về nhà, Hà Thạch và con trai đã rửa mặt xong xuôi.
Lấy hộp cơm bày ra, Lý Sảng nói với Hà Thạch: “Em thấy vợ của Thị Hoài Minh rồi.”
Hà Thạch cầm màn thầu: “Thấy thế nào?”
Lý Sảng ngồi xuống bàn, nở nụ cười: “Không thế nào cả.”
Hà Thạch: “Không thế nào là thế nào?”
Lý Sảng cầm màn thầu cắn một miếng, nghĩ ngợi một lát rồi lên tiếng: “Giống một bông hoa nhỏ vậy đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro