[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Khăn Lụa Đỏ (4)
Thư Thư Thư
2024-08-22 11:43:27
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô bạn ngồi cùng bàn cất kẹo vào trong túi rồi lại cùng nhau đi theo cô bé ra ngoài, lúc đi đến cửa sân lại vừa vặn đụng phải Thị Hưng Quốc đang trở về.
Thị Hưng Quốc trông thấy Thị Đan Linh vui mừng phấn chấn như vậy nên cũng mở miệng hỏi cô bé: “Chị, chị đi đâu vậy?”
Thị Đan Linh không để ý đến cậu nhóc mà lôi kéo cô bạn cùng bàn chạy đi.
*****
Bên bờ sông, nhóm xã viên vẫn còn đang cùng nhau nướng khoai lang.
Sắp tới dịp cuối năm, mọi người lại quây quần bên đống lửa nói về chuyện năm mới.
Đương nhiên nói đến chuyện nhà khác sẽ không hăng say bằng chuyện của nhà họ Thị, Hồng Mai hỏi Trân Trân: "Này, Thị Hoài Minh nhà cô có trở về ăn tết không?"
Đã năm năm không trở về rồi, đến ngay cả bà con lối xóm cũng đều ngóng trông anh trở về.
Tất cả mọi người đều muốn nhìn xem hiện tại đoàn trưởng Thị Hoài Minh có bộ dạng gì.
Thư từ gửi về cũng phải mất cả một thời gian.
Trân Trân lắc đầu trả lời: “Còn chưa hồi âm lại, tôi cũng không biết.”
Hồng Mai nhìn Trân Trân lại nói: “Theo như tôi thì trở về trễ một chút cũng tốt, lúc này trở về thì cái kia… phải không?”
Trân Trân biết lời cô ta đang nói có ý gì.
Chẳng qua lời cô ta muốn nói chính là đợi khi Thị Hoài Minh trở về sẽ muốn ly hôn cùng cô.
Có không ít người trong thôn đang chờ xem sự náo nhiệt này của cô, cô đều biết hết.
Trân Trân còn chưa lên tiếng thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền từ nơi xa tới: “Thím ba! Thím ba!”
Nghe thấy tiếng cô quay đầu lại nhìn, chỉ trông thấy Thị Đan Linh đang cùng một cô nhóc khác trong thôn chạy tới phía bên bờ sông bên này.
Cũng giống như lần trước, trong tay Thị Đan Linh còn đang cầm lấy một phong thư màu vàng tới.
Đối với cảnh tượng này những người khác cũng đều cảm thấy quen thuộc nên cũng cùng nhau lục tục đứng lên.
Có người lên tiếng nói: “Chắc chắn là Hoài Minh viết thư về rồi!”
Thị Hoài Chung và Trân Trân cùng nhau nghênh đón Thị Đan Linh đi tới trước mặt, những người khác cũng ở phía sau đi tới xem náo nhiệt.
Chờ tới khi Thị Đan Linh đi tới gần, Thị Hoài Chung mới mở miệng hỏi trước: “Chú ba của con lại gửi thư về sao?”
Thị Đan Linh gật đầu thật mạnh, cô bé thở phì phò đưa bức thư này đến tay Thị Hoài Chung.
Thị Hoài Chung vẫn cầm phong thư này xoay người đi tìm thư ký Lý, trong miệng nói lời khách sáo: “Phiền thư ký Lý giúp tôi đọc xem.”
Thư ký Lý cầm lấy phong thư lên đọc.
Lúc đọc đến tên của Trân Trân, anh ta có hơi sửng sốt một chút mà ngẩng đầu lên nhìn, những người khác cũng cùng nhau sửng sốt theo rồi ăn ý liếc mắt nhìn Trân Trân một cái.
Trân Trân cũng sững sờ một hồi lâu, sau đó bên tai lại không nhịn được nóng lên, đến ngay cả khuôn mặt cũng nóng theo.
Thư ký Lý lại tiếp tục đọc thư.
Nội dung trong thư rất bình thường nhưng khi đọc đến hai câu nhắc tới khăn lụa đỏ, vẻ mặt của Trân Trân lại càng nóng hơn.
Những người khác cũng đều nhìn qua Trân Trân, biểu cảm trên khuôn mặt mỗi người đều không giống nhau.
Thư ký Lý đọc hoàn chỉnh xong bức thư thì cũng là lúc Thị Đan Linh hoà hoãn được hơi thở.
Cô bé móc từ trong cặp ra một chiếc khăn lụa đỏ rồi đưa tới trước mặt Trân Trân nói: “Thím ba, đây là khăn lụa đỏ mà chú ba mua cho thím, thím đeo lên thử xem chắc chắn sẽ cực kỳ xinh đẹp.”
Chiếc khăn lụa đỏ này vừa được đưa ra đã ngay lập tức hấp dẫn được ánh nhìn của mọi người.
Người ở quê chưa từng bao giờ được thấy thứ tốt như này, cũng không có người nào cảm thấy phong cách tây không đẹp cả.
Trân Trân thất thần chớp mắt hồi lâu nhưng vẫn không dám vươn tay ra nhận lấy, cô sợ chạm vào một chút thôi là sẽ làm nó bị hỏng.
Trần Thanh Mai ở bên cạnh mỉm cười cọ lấy người cô, chị nhỏ giọng nói: “Trân Trân, em bị ngốc rồi à?”
Trân Trân lấy lại được vẻ bình tĩnh, cô chỉ cảm thấy gương mặt của mình đã nổi lên hai luồng nóng bỏng.
Đúng vậy, đúng là cô phát ngốc rồi.
Cô cũng không biết nên làm ra phản ứng gì nữa.
Càng không biết nên nói cái gì.
Sau khi lại ngốc một hồi, cô mới nhìn tới Thị Đan Linh mở miệng nói: “Thím còn chưa rửa tay, cháu giúp thím cất đi trước được không?”
“Được ạ.” Thị Đan Linh mỉm cười lại cẩn thận cất chiếc khăn lụa trở về vào trong cặp sách.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, cô bé cất lại chiếc khăn lụa và thư đi rồi cùng nhau đi theo cô bạn ngồi cùng bàn chạy trở về nhà.
Nhóm xã viên bên bờ sông cũng tản đi, bọn họ lại ngồi trở lại bên đống lửa nghị luận một hồi.
Trân Trân ngồi lại bên đống lửa ăn khoai lang đỏ, cô chỉ cảm thấy khoai lang đỏ hôm nay ăn cực kỳ ngọt, ngọt đến mức chạm vào tim. Thế cho nên trong ánh mắt cùng khoé miệng của cô đều nhiễm ý cười theo, dù cho cô có cố gắng thế nào cũng đều không thu lại được.
Cô bạn ngồi cùng bàn cất kẹo vào trong túi rồi lại cùng nhau đi theo cô bé ra ngoài, lúc đi đến cửa sân lại vừa vặn đụng phải Thị Hưng Quốc đang trở về.
Thị Hưng Quốc trông thấy Thị Đan Linh vui mừng phấn chấn như vậy nên cũng mở miệng hỏi cô bé: “Chị, chị đi đâu vậy?”
Thị Đan Linh không để ý đến cậu nhóc mà lôi kéo cô bạn cùng bàn chạy đi.
*****
Bên bờ sông, nhóm xã viên vẫn còn đang cùng nhau nướng khoai lang.
Sắp tới dịp cuối năm, mọi người lại quây quần bên đống lửa nói về chuyện năm mới.
Đương nhiên nói đến chuyện nhà khác sẽ không hăng say bằng chuyện của nhà họ Thị, Hồng Mai hỏi Trân Trân: "Này, Thị Hoài Minh nhà cô có trở về ăn tết không?"
Đã năm năm không trở về rồi, đến ngay cả bà con lối xóm cũng đều ngóng trông anh trở về.
Tất cả mọi người đều muốn nhìn xem hiện tại đoàn trưởng Thị Hoài Minh có bộ dạng gì.
Thư từ gửi về cũng phải mất cả một thời gian.
Trân Trân lắc đầu trả lời: “Còn chưa hồi âm lại, tôi cũng không biết.”
Hồng Mai nhìn Trân Trân lại nói: “Theo như tôi thì trở về trễ một chút cũng tốt, lúc này trở về thì cái kia… phải không?”
Trân Trân biết lời cô ta đang nói có ý gì.
Chẳng qua lời cô ta muốn nói chính là đợi khi Thị Hoài Minh trở về sẽ muốn ly hôn cùng cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có không ít người trong thôn đang chờ xem sự náo nhiệt này của cô, cô đều biết hết.
Trân Trân còn chưa lên tiếng thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền từ nơi xa tới: “Thím ba! Thím ba!”
Nghe thấy tiếng cô quay đầu lại nhìn, chỉ trông thấy Thị Đan Linh đang cùng một cô nhóc khác trong thôn chạy tới phía bên bờ sông bên này.
Cũng giống như lần trước, trong tay Thị Đan Linh còn đang cầm lấy một phong thư màu vàng tới.
Đối với cảnh tượng này những người khác cũng đều cảm thấy quen thuộc nên cũng cùng nhau lục tục đứng lên.
Có người lên tiếng nói: “Chắc chắn là Hoài Minh viết thư về rồi!”
Thị Hoài Chung và Trân Trân cùng nhau nghênh đón Thị Đan Linh đi tới trước mặt, những người khác cũng ở phía sau đi tới xem náo nhiệt.
Chờ tới khi Thị Đan Linh đi tới gần, Thị Hoài Chung mới mở miệng hỏi trước: “Chú ba của con lại gửi thư về sao?”
Thị Đan Linh gật đầu thật mạnh, cô bé thở phì phò đưa bức thư này đến tay Thị Hoài Chung.
Thị Hoài Chung vẫn cầm phong thư này xoay người đi tìm thư ký Lý, trong miệng nói lời khách sáo: “Phiền thư ký Lý giúp tôi đọc xem.”
Thư ký Lý cầm lấy phong thư lên đọc.
Lúc đọc đến tên của Trân Trân, anh ta có hơi sửng sốt một chút mà ngẩng đầu lên nhìn, những người khác cũng cùng nhau sửng sốt theo rồi ăn ý liếc mắt nhìn Trân Trân một cái.
Trân Trân cũng sững sờ một hồi lâu, sau đó bên tai lại không nhịn được nóng lên, đến ngay cả khuôn mặt cũng nóng theo.
Thư ký Lý lại tiếp tục đọc thư.
Nội dung trong thư rất bình thường nhưng khi đọc đến hai câu nhắc tới khăn lụa đỏ, vẻ mặt của Trân Trân lại càng nóng hơn.
Những người khác cũng đều nhìn qua Trân Trân, biểu cảm trên khuôn mặt mỗi người đều không giống nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thư ký Lý đọc hoàn chỉnh xong bức thư thì cũng là lúc Thị Đan Linh hoà hoãn được hơi thở.
Cô bé móc từ trong cặp ra một chiếc khăn lụa đỏ rồi đưa tới trước mặt Trân Trân nói: “Thím ba, đây là khăn lụa đỏ mà chú ba mua cho thím, thím đeo lên thử xem chắc chắn sẽ cực kỳ xinh đẹp.”
Chiếc khăn lụa đỏ này vừa được đưa ra đã ngay lập tức hấp dẫn được ánh nhìn của mọi người.
Người ở quê chưa từng bao giờ được thấy thứ tốt như này, cũng không có người nào cảm thấy phong cách tây không đẹp cả.
Trân Trân thất thần chớp mắt hồi lâu nhưng vẫn không dám vươn tay ra nhận lấy, cô sợ chạm vào một chút thôi là sẽ làm nó bị hỏng.
Trần Thanh Mai ở bên cạnh mỉm cười cọ lấy người cô, chị nhỏ giọng nói: “Trân Trân, em bị ngốc rồi à?”
Trân Trân lấy lại được vẻ bình tĩnh, cô chỉ cảm thấy gương mặt của mình đã nổi lên hai luồng nóng bỏng.
Đúng vậy, đúng là cô phát ngốc rồi.
Cô cũng không biết nên làm ra phản ứng gì nữa.
Càng không biết nên nói cái gì.
Sau khi lại ngốc một hồi, cô mới nhìn tới Thị Đan Linh mở miệng nói: “Thím còn chưa rửa tay, cháu giúp thím cất đi trước được không?”
“Được ạ.” Thị Đan Linh mỉm cười lại cẩn thận cất chiếc khăn lụa trở về vào trong cặp sách.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, cô bé cất lại chiếc khăn lụa và thư đi rồi cùng nhau đi theo cô bạn ngồi cùng bàn chạy trở về nhà.
Nhóm xã viên bên bờ sông cũng tản đi, bọn họ lại ngồi trở lại bên đống lửa nghị luận một hồi.
Trân Trân ngồi lại bên đống lửa ăn khoai lang đỏ, cô chỉ cảm thấy khoai lang đỏ hôm nay ăn cực kỳ ngọt, ngọt đến mức chạm vào tim. Thế cho nên trong ánh mắt cùng khoé miệng của cô đều nhiễm ý cười theo, dù cho cô có cố gắng thế nào cũng đều không thu lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro